Chủ Nhật, 11 tháng 7, 2010

Thính tuyết vi ảnh : Chương một



Tác giả : Triển Ngọc Khinh Dung

Thể loại : fanfic của Thính Tuyết lâu hệ liệt (Thương Nguyệt)

Dịch : Hàn Yên Thúy

Edit : Bạch Nương


Chương một : Giải dược


Đám đệ tử áo xanh đi qua đi lại như con thoi trong mảnh vườn nhỏ, mấy thị nữ áo hồng bưng chậu, băng gạc và bình thuốc vội vã chạy vào Phi Y lâu, rồi lại liên tục có người lui ra. Đêm đã khuya, nhưng đình viện bên này vẫn sáng trưng như ban ngày.


"Khụ khụ..." Từ trong Phi Y lâu vang lên một tiếng ho. Bao người bên ngoài bước vội vã như vậy nhưng lại không hề phát ra một tiếng động, khiến tiếng ho này truyền ra rõ mồn một. Gã thiếu niên áo vàng bên ngoài lầu nghe thấy, không khỏi lo lắng bèn liếc vào trong.


"Cùng vào nhé?" Nữ lang áo tím vỗ nhẹ vào vai gã thiếu niên, thanh âm êm ái như hoàng oanh xuất cốc.


"Tử Mạch." Thiếu niên áo vàng gọi tên nàng, mặt lộ vẻ mừng. Mấy ngày nay y chẳng hề nghỉ ngơi, đôi mắt đầy tia máu: "Tìm được thật rồi sao?"


"Hồng Trần đang trên đường về," Tử Mạch cũng vô cùng tiều tụy, dung nhan vốn diễm lệ đã ảm đạm đi rất nhiều, chỉ hé nụ cười, gật đầu, "Theo tốc độ của nàng ta, chậm nhất là sáng mai sẽ về tới."


"Tốt quá rồi!" Tinh thần căng thẳng bao lâu rốt cuộc cũng được thả lỏng, thiếu niên áo vàng chỉ thấy mỏi mệt vô cùng.


"Ta vào gặp lâu chủ, Hoàng Tuyền, ngươi về trước đi, tối nay Bích Lạc sẽ tới gác thay." Tử Mạch ân cần nói.


"Ta ở đây đợi cô." Hoàng Tuyền gật đầu.


Tử Mạch rảo bước tiến vào Phi Y lâu, liền thấy ngay bóng áo trắng đang khom người ho sù sụ trong phòng.


"Khụ khụ, Tử Mạch..." Bạch y công tử ngẩng đầu, gương mặt tuấn tú, đôi mắt sáng rực thấp thoáng nữ khí mơ hồ, một tay y đang bịt miệng, máu đen theo kẽ tay ứa ra. Cánh tay đó trắng nhợt, rõ ràng là tay một thư sinh. Thấy nàng bước vào, bạch y công tử liền tiến lại gần, vết máu trên tay cũng không kịp lau đi.


"Bái kiến lâu chủ." Tử Mạch quỳ một chân hành lễ.


"Đứng dậy đi." Bạch y công tử nén cơn ho, hỏi, "Là tin tức của Hồng Trần à?"


"Bẩm lâu chủ, vừa nhận được bồ câu truyền tin của Hồng Trần hộ pháp, đã mang Xích Huyết Lưu Chu đơn từ Thục Sơn trở về, theo cước trình của nàng ta chậm nhất là sáng mai sẽ tới Thính Tuyết lâu." Tử Mạch đứng dậy, cúi đầu trình lên một bức thư.


"Khụ... Khụ khụ..." Bạch y công tử định nhận lấy, nhưng chỉ thấy một đợt khí huyết trào lên, liền ho sặc sụa.


Tử Mạch lo lắng nhìn nam tử trước mặt khom lưng ho hắng không ngừng, bản thân lại chỉ có thể đứng yên tại chỗ. Lâu chủ ho như vậy, chỉ có nữ tử áo đỏ đang mê mệt bất tỉnh sau bình phong kia mới có thể lại gần.


Bên ngoài rực lên một ngọn lửa màu cam sáng rỡ.


"Báo cáo lâu chủ, Hồng Trần hộ pháp đã về đến ngoài thành." Thanh y nam tử chạy vào Phi Y lâu.


"Mau... khụ khụ, mau đi đón nàng ta hồi lâu." Bạch y công tử cố nén khí tức và mùi máu đang trào lên, thốt ra mấy tiếng, "Ta phải về mật thất. Khụ khụ... Gọi Mặc đại phu và Hồng Trần lập tức tới Phi Y lâu, khụ khụ... khụ khụ... toàn... toàn lực... cứu A Tĩnh!"


"Thuộc hạ đã hiểu!" Bích Lạc liếc nhìn Tử Mạch, xoay mình bước ra ngoài.


Tử Mạch theo sau cách bạch y công tử chừng mười trượng, đến khi tiễn y vào mật thất rồi mới rời đi.


Ngày thứ hai.


Khi Tiêu Ức Tình tỉnh giấc trong mật thất, chân trời phía Đông mới tang tảng sáng. Y lập tức phi thân tới Phi Y lâu, bên ngoài lầu đã chẳng còn thị nữ hay đệ tử lai vãng. Trong lầu, Hồng Trần và Mặc đại phu đang đứng trước chiếc giường che màn đỏ.


"Bái kiến lâu chủ." Hai người hành lễ.


"A Tĩnh sao rồi?" Tiêu Ức Tình gật đầu, hỏi.


Sắc mặt Mặc đại phu như trầm xuống, cũng không đáp lời, chỉ cúi đầu vuốt râu. Lòng Tiêu Ức Tình theo đó mà trầm xuống, nhưng cũng không nghĩ ngợi nhiều, lại hỏi một câu: "A Tĩnh sao rồi?"


Mặc đại phu đặt tay xuống cổ tay của nữ tử đang ngủ say, thoáng do dự, mở miệng nói: "Xích Huyết Lưu Chu đan đã giải được độc tố trong cơ thể Tĩnh cô nương, nhưng... vì vết thương ở động mạch trên cổ, khi cho thuốc để giải độc hoàn toàn, không thể không khiến khí huyết trong cơ thể cô ấy lưu chuyển. Nhưng nơi bị hạ Ngọc Tâm cổ này chỉ e vì khí huyết lưu chuyển đã tiến vào não bộ, sợ rằng... đã tổn thương một phần trong não của cô ấy, còn cụ thể là phần nào, đành đợi Tĩnh cô nương tỉnh lại mới chẩn đoán tiếp được."


"...!" Tiêu Ức Tình sửng sốt, rồi trấn tĩnh lại ngay, "Nơi bị thương có thể khôi phục được không?"

"Chắc là được. Nhưng miễn cưỡng dùng thuốc chỉ e động vào phế phủ, dẫn tới nội thương, chi bằng đợi Tĩnh cô nương sau khi tỉnh lại sẽ tự phục hồi. Huống hồ..." Mặc đại phu ngập ngừng, không biết có nên nói tiếp hay không.


"Cứ nói đi, đừng ngại." Ánh mắt Tiêu Ức Tình chăm chú nhìn nữ tử đang say ngủ, nhãn thần thoáng hiện nét lo âu rồi vụt biến trong chớp mắt.


"Dựa vào y lý, não là bộ phận quan trọng điều khiển con người ta. Nếu bị nhiễm độc tố bên ngoài thì chẳng sao nhưng sợ nhất là mất đi thần trí, dù Tĩnh cô nương tỉnh lại, muốn hồi phục như cũ cũng khó như lên trời vậy!"


Nắm tay Tiêu Ức Tình bỗng siết chặt rồi lại lỏng ra, y chỉ lẳng lặng nhìn nữ tử đang thiêm thiếp đó.

Nữ tử trên giường hô hấp bình ổn, vết thương trên cổ cũng đã băng bó cẩn thận, môi cũng không còn tái nhợt kinh người nữa. Vì đang nhắm mắt thiêm thiếp, cô lúc này đã thu lại vẻ sắc bén, chỉ chìm trong giấc ngủ rất đỗi an tĩnh bình hòa.


"Các người lui xuống đi." Tiêu Ức Tình khoát tay, "Khụ khụ..."


"Thuộc hạ cáo lui." Hồng Trần cúi mình rời đi.


"Lão phu đã sai người sắc chút thuốc bổ cho Tĩnh cô nương, lát nữa sắc xong rồi lão phu sẽ mang lại." Mặc đại phu nói.


"Làm phiền."


Đợi Mặc đại phu lui ra ngoài, Tiêu Ức Tình ngồi trên đầu giường, nắm chặt tay nữ tử, mười ngón tay đan vào tay nàng. Bàn tay này vì quanh năm cầm kiếm, lòng bàn tay đã thành chai, tuyệt không giống tay một cô nương. Nhưng thường ngày y chỉ có thể đặt tay lên mu bàn tay nàng, hoàn toàn không biết lòng bàn tay nàng cũng thô ráp như mình. Luyện võ, tỷ kiếm, giết chóc, bọn họ cũng chính vì vậy mà trở thành đồng bạn, sánh vai rong ruổi, tiếu ngạo giang hồ, thành những người hiểu rõ nhau nhất.


Khi mũi tiêu tẩm độc đó bay tới, y đã không kịp rút Tịch Ảnh đao ngăn cản, lại bị nàng một chường đẩy ra. Nếu không dựa vào tu vi võ công của y, một chưởng đó suýt chút đã thành trí mạng, e rằng y hiện giờ đã ở dưới đó đợi A Tĩnh rồi.


Đây cũng không phải lần đầu y được nàng xả thân bảo vệ như vậy. Nghĩ đến điều này, cặp mắt Tiêu Ức Tình chợt ngời sáng, đầy vẻ quan tâm và dịu dàng nhìn người đang thiêm thiếp.


Nếu thời gian có thể ngưng lại ngay lúc này, để y ở cạnh bên nàng, để y nắm chặt tay nàng. Cứ ngưng lại như thế này, mười ngón tay đan vào nhau mãi mãi, tốt biết bao. Tiêu Ức Tình nhận ra chút mềm yếu trong lòng mình lại đã phát tác. Nhưng, không thể được rồi! Sau khi trở về từ Điền Nam đã không được rồi... Tiêu Ức Tình chỉ thấy tâm phế một trận lạnh lẽo, cặp mắt vốn lấp lánh sáng cũng ảm đạm đi.


Người đó... Đến chết vẫn bảo hộ cho nàng. Nếu không phải tấm mộc bài nhỏ đó khắc chế Ngọc Tâm cổ trong cơ thể nàng, có lẽ nàng chẳng thể chống đỡ đến khi Hồng Trần trở về từ Thục Sơn. Ánh mắt Tiêu Ức Tình dừng lại nơi tấm mộc bài trầm hương nhỏ thấp thoáng nơi cổ nàng, cánh tay nắm chặt tay nàng cũng buông ra trong vô thức.


"Lâu chủ." Mặc đại phu đẩy cửa bưng thuốc vào, "Thuốc sắc xong rồi, nhân lúc đang nóng cho Tĩnh cô nương uống đi thôi."


"Mặc đại phu, độc giải xong rồi, A Tĩnh... Khụ khụ... khi nào mới tỉnh lại?"


"Tĩnh cô nương thân thể khỏe mạnh, đợi đan dược dung hòa hết độc tố, không tác động tới cô ấy nữa, sau khi ngủ thêm bốn canh giờ nữa sẽ tỉnh lại." Mặc đại phu tiến lại bắt mạch cho nữ tử, thoáng trầm ngâm nói: "Hơi thở của Tĩnh cô nương giờ đã bình hòa lại rồi, chắc khoảng chạng vạng tối nay sẽ tỉnh lại." Mặc đại phu đứng dậy, "Lão phu ra ngoài trước."


Tiêu Ức Tình bưng chiếc chén trên bàn lên, đợi thuốc hơi nguội liền cầm chiếc đũa đặt bên cạnh nhúng vào nước thuốc, nhỏ từng chút từng chút một vào miệng nữ tử đang thiêm thiếp. Qua thời gian uống hết một chung trà vẫn chưa đút hết nửa chén thuốc, nhưng bạch y công tử lại chẳng hề lộ vẻ nôn nóng, ngược lại cố nén cơn ho, dùng thanh âm như tự nhủ ôn hòa căn dặn: "A Tĩnh, đợi ta xử lý xong công việc hôm nay sẽ tới thăm cô."


Ánh tà dương chênh chếch chiếu xuống lầu, bốn phía đông nam tây bắc quanh lầu đều phủ kín một bức màn hoàng kim nhàn nhạt, lộ ra vẻ bình ổn vô tranh. Nhưng nơi có vẻ ấm áp như vậy lại thành địa ngục, thành chốn vùi chôn biết bao người.


Trong mật thất của bạch lâu, Tiêu Ức Tình đặt cuốn sách trong tay xuống, hướng mắt về phía Phi Y lâu, chẳng biết A Tĩnh đã tỉnh hay chưa.


"Thuộc hạ nghĩ rằng, lần này bao vây tiễu trừ Bắc Lĩnh Triển gia, công của Cao đàn chủ không nhỏ!" Vạn đàn chủ nói.


"Thật sao? Khụ khụ... kẻ đả thương A Tĩnh sao rồi?" Tiêu Ức Tình tựa vào ghế mềm, hờ hững nói.

"Tên đó là nữ tế ở rể của Triển gia, đã bị diệt môn rồi." Cao Hoan quỳ một chân trên mặt đất, lạnh lùng nói.


"Ha." Tiêu Ức Tình ho khẽ mấy tiếng, "Cao đàn chủ, ngươi đi lĩnh tiền thưởng đi, nghỉ ngơi nửa tháng, đợi sức khỏe Tĩnh cô nương chuyển biến tốt, chúng ta sẽ khởi hành đi Thạch đường Ngư thôn."


"Vâng." Trong mắt Cao Hoan lộ ra một nét cười âm trầm chẳng hề phù hợp với lời nói, chỉ đứng dậy ra khỏi mật thất.


"Vấn Tình... Lệ Ngân..." Tiêu Ức Tình nhìn chén rượu trong tay, khe khẽ thốt ra bốn chữ, rụt tay lại nói với đám người bên dưới: "Việc hôm nay chỉ bàn bạc đến đây thôi, giải tán đi."


"Vâng! Thuộc hạ cáo lui." Mọi người rời đi.


Tiêu Ức Tình bịt miệng khẽ ho, trong tay nắm chặt một phong mật thư:


"Thần Thủy cung truy nã Diệp Phong Sa môn hạ Tuyết Sơn phái, sẽ tiến hành vây bắt tại Thạch đường Ngư thôn. Cháu trai duy nhất của Nhậm gia Nhậm Phi Dương giỏi võ từ nhỏ, tính tình bất kham, trọng nghĩa khí. Mấy năm trước, có người nhờ cậy Cao đàn chủ tiêu diệt cả nhà họ Nhậm..."


Ánh mắt y vụt biến đổi, thu phong thư lại. Y điểm chân rời khỏi ghế, phi thân tới Phi Y lâu.


Mặt trời đã ngả về tây, chút ánh hồng rải rác vẫn còn đọng lại phía cuối trời. Đèn đuốc trong sân vẫn sáng trưng, trong Phi Y lâu vẫn tịch mịch yên ắng như thế.


"Lâu chủ." Hồng y nữ tử ngồi bên giường đứng dậy, chính là Hồng Trần hộ pháp.


"Sao rồi?"


"Tĩnh cô nương đã uống hai loại thuốc rồi, Mặc đại phu dặn khi Tĩnh cô nương tỉnh lại phải điểm mấy đại huyệt, cô ấy mấy ngày liền không ăn uống, sợ rằng vì vậy thân thể có chỗ tổn hại." Hồng Trần nói.


"À, khụ khụ... Ta biết rồi, khụ khụ, ngươi lui xuống nghỉ ngơi đi."


"Vâng."


Hồng Trần lui ra khỏi phòng, khép cửa lại. Bích Lạc đang đợi bên ngoài liếc nhìn nàng dò hỏi, Hồng Trần cười cười đáp lại, hai người sánh vai đi tới Xuy Hoa tiểu trúc.


Tiêu Ức Tình lẳng lặng nhìn nữ tử vẫn đang say ngủ, khe khẽ gọi một tiếng: "A Tĩnh..."


Nữ tử đang ngủ mi mắt chợt rung động, nước mắt ứa ra, bờ môi tái nhợt ú ớ thốt ra mấy tiếng: "Thanh Lam ca ca... Thanh Lam ca ca..."


Tiêu Ức Tình bỗng thấy bản thân khao khát muốn giật lấy tấm mộc bài bé nhỏ đeo trên cổ nàng nhưng bắt gặp những giọt lệ kia, khóe miệng chỉ khẽ nhếch, chắp tay mà đứng.


"Cha..." Nữ tử đã đổi cách xưng hô, lo lắng lẩm bẩm, nước mắt càng ứa ra thêm, "Cha, cả cha cũng không cần Tĩnh nhi nữa sao? Cha... Cha... Đừng bỏ lại Tĩnh nhi mà... Mẹ..."


Tiêu Ức Tình chưa từng nghe thấy ngữ khí kinh hoàng bất lực đó. Lẽ nào A Tĩnh mộng thấy tình cảnh Huyết Ma tự vẫn sao? Nàng khi đó đã hoảng hốt thế này sao? Đáy lòng Tiêu Ức Tình chợt nhói đau, y nắm chặt lấy tay nữ tử, ánh mắt ôn nhu khôn xiết.


" A Tĩnh, tỉnh lại đi! Khụ khụ... A Tĩnh!" Sao có thể nhẫn tâm để nàng tiếp tục chìm trong ác mộng như vậy, Tiêu Ức Tình sốt ruột gọi tên nàng, chỉ mong nàng mau mở mắt ra.


Phảng phất đáp lại tiếng gọi của y, nữ tử chợt ngừng rơi lệ, mở mắt, nhìn chằm chằm vào màn che trên giường.


Tiêu Ức Tình mừng rỡ, vội vàng điểm mấy đại huyệt trên mình nàng, đỡ vai để nàng ngồi dậy, quay ra ngoài gọi: "Đi kêu Mặc đại phu!" "Vâng" Bên ngoài truyền lại tiếng bước chân rời đi.


"Cô... cô tỉnh lại rồi!" Tiêu Ức Tình cầm khăn lau mồ hôi lạnh trên trán nàng, nhẹ giọng hỏi.


"..." Nữ tử đã bị điểm huyệt yên lặng nhìn Tiêu Ức Tình, mắt lộ vẻ ngỡ ngàng, trên má còn hoen ngấn lệ. Ánh mắt này chẳng hề giống với vẻ hờ hững khi xưa, khiến Tiêu Ức Tình lấy làm lạ, lẽ nào... A Tĩnh nàng... Tiêu Ức Tình giải khai á huyệt của nữ tử.


"Sao rồi? A Tĩnh? Khụ khụ..." Tay y khẽ khàng đặt lên mu bàn tay nữ tử.


"Ngươi... là ai?" Nàng cất giọng rất trong, nhận ra bản thân không cử động được, người trước mặt lại rất quan tâm tới mình nhưng quả thực nàng không nghĩ ra y là ai.


"A Tĩnh, đừng đùa chứ!" Tiêu Ức Tình sững sờ.


"A Tĩnh?" Nàng vẫn nghi hoặc nhìn y rồi mỉm cười, nụ cười trong trẻo: "Ngươi tên A Tĩnh sao? Ừm, ta nhớ rồi. Ta tên..." Nàng chợt khựng lại, lục lọi ký ức của mình, "Ta... Ta tên..."


"A Tĩnh!" Tiêu Ức Tình tỉnh ngộ, còn không phải là chất độc của Ngọc Tâm cổ đã xâm nhập vào não A Tĩnh, khiến A Tĩnh mất đi ký ức sao?


"A Tĩnh, là... tên của ta sao?" Nữ tử bỗng nhận ra, "Vậy ngươi là ai?" Nàng hiếu kỳ quan sát thanh niên trước mặt, gương mặt thanh tú, cặp mắt thoáng nét nữ khí khiến người ta không sao rời mắt được.


"Ta là lâu chủ Thính Tuyết lâu, Tiêu Ức Tình." Tiêu Ức Tình đặt tay lên cổ tay nàng, nói như vậy, nội lực của A Tĩnh vẫn còn.


"Tiêu Ức Tình... Thử tình khả đãi thành truy ức, chỉ thị đương thời dĩ võng nhiên..." Nàng chỉ thấy trong đầu chợt bật ra câu thơ này, khiến chính nàng cũng sửng sốt, bèn cười lên, "Tên ngươi nghe hay thật." Rồi nàng chợt cau mày, "Thính Tuyết lâu... là nơi nào?"


Tiêu Ức Tình không nói, máu huyết bị kìm nén đã lâu lại dồn lên tâm phế , liền ho lên sặc sụa.

"Ngươi..." A Tĩnh chợt cảm thấy một nỗi kích động đầy thân thuộc thôi thúc, những muốn giúp y dùng nội lực giúp y kiềm chế cơn ho, tiếc rằng huyệt đạo bị điểm, không cử động được, chỉ có thể nhìn y đầy quan tâm.


"Lâu chủ." Mạc đại phu bước vào phòng, đưa dược hoàn cho Tiêu Ức Tình, lại dâng cả trà lên.


Cơn ho của Tiêu Ức Tình dần bình ổn lại, nói với Mặc đại phu: "A Tĩnh tỉnh lại rồi, nhưng... có chút thay đổi."


Mặc đại phu liền bắt mạch cho A Tĩnh, cặp mắt A Tĩnh đảo đi đảo lại giữa hai người, không nói gì.

"Tĩnh cô nương, bây giờ cô thấy sao?" Mặc đại phu hỏi.


"Ta...?" A Tĩnh hỏi lại. "Ta... thấy không sao, chỉ là, hình như hơi đói bụng."


"Vậy phiền Tĩnh cô nương nhắm mắt lại, dồn khí tức vào đan điền." A Tĩnh làm theo, "Có thấy khó chịu không?"


"Không có." A Tĩnh nhắm mắt đáp.


"Tĩnh cô nương có nhận rõ được sự vật trước mắt không?"


"Ấy, có."


"Tĩnh cô nương còn nhớ làm sao lại thụ thương không?"



"Thụ thương?" A Tĩnh chớp chớp mắt, "Ta thụ thương sao?" Nàng toan cúi đầu song lại không cử động được, "Ta... vì sao không cử động được? Dường như bị chế trụ gì đó..."


"Cô không nhớ vì sao lại thụ thương ư?" Mặc đại phu buông cổ tay A Tĩnh ra, hỏi kỹ càng.


"Không nhớ mà."


"Vậy cô còn nhớ những gì..."


"Nhớ... gì à..." A Tĩnh bị hỏi tới vấn đề này, bản thân cũng ngẩn ra, nghĩ ngợi kỹ càng, nhận ra ký ức khi xưa lại là một mảng trống không, chỉ có một màn máu đỏ như vẩy mực trào lên trước mặt, "Ta... không nhớ, cái gì cũng không nhớ..."


Mặc đại phu rút ra một thanh tụ kiếm lấp lóe sắc hồng bên mình nàng, hỏi: "Tĩnh cô nương còn nhớ thanh kiếm này không?"


A Tĩnh nhìn vật trong tay Mặc đại phu, chợt biến sắc. Trước mắt bỗng hiện lên rất nhiều cảnh tượng biến ảo. Nàng thấy choáng váng, nhưng vẫn ráng mở to mắt, nhìn thanh kiếm quang mang lấp loáng đó.


"Đây là... Huyết Vi? Huyết Vi của ta!"


Tiêu Ức Tình ở bên quan sát, A Tĩnh vẫn còn nhớ Huyết Vi!


Mặc đại phu lại hỏi mấy vấn đề, rồi bước ra ngoài bình phong, Tiêu Ức Tình cũng đi theo ra ngoài.


"Độc tố trong cơ thể Tĩnh cô nương e rằng đã thôn tính ký ức của cô ấy. Nhưng những thứ ấn tượng sâu sắc đó lại vẫn lưu lại.” Mặc đại phu vuốt râu nói.


"Có cách nào khôi phục lại được không?"


"Có." Mặc đại phu gật đầu, "Theo quan sát của lão phu, bệnh quên của Tĩnh cô nương cũng không hoàn toàn vì độc dược, Ngọc Tâm cổ gặp Xích Huyết Lưu Chu đơn, độc tính sớm đã bị tiêu trừ quá nửa rồi. Sau này Tĩnh cô nương chỉ phải chú ý điều tức, còn bộ phận đã bị đả kích, đợi độc tố trục xuất ra khỏi cơ thể sẽ có thể khôi phục lại ký ức. Cứ như y phục vậy, bị nhiễm bẩn được giặt sạch sẽ lại khôi phục nguyên dạng thôi."


Tiêu Ức Tình yên lặng không nói một lời.


"Lâu chủ cứ an tâm, Tĩnh cô nương nội lực vẫn còn, võ công cũng không mất, thân thể cô ấy đang trong lúc hồi phục. Nhưng có lẽ vì mất đi ký ức nên tính tình Tĩnh cô nương sẽ có chút thay đổi."


Đã rõ rồi. Tiêu Ức Tình nghĩ đến gương mặt của A Tĩnh lại có thể lộ ra nụ cười thiên chân vô tà như vậy, trong lòng chợt lạnh. Xem ra, chỉ có khôi phục lại ký ức thì A Tĩnh trong lòng y kia mới có thể thực sự tỉnh lại.


»»  read more