Thứ Hai, 13 tháng 9, 2010

Thính Tuyết vi ảnh - Chương sáu

Chương sáu

Ký ức khôi phục

Liễu Thanh Thanh thở gấp nhìn Lí Mân, khẽ nói: "Ta... kỳ thực ta... cũng không hận chàng, thật đó, ta hiểu... chỗ khó xử của chàng. Chàng... đối đãi với cả nhà chúng ta... rất tốt... Nhưng ta không muốn chàng chết. Giờ chàng... chàng ra tay giết ta đi, rồi có thể... yên ổn sống tiếp... nhưng xin chàng... đừng để...bị bọn họ khống chế nữa..."
Thấy tình cảnh như vậy, bên này tường, ánh mắt trống rỗng của Diệp Phong Sa vẫn nhìn về phía trước, hồi lâu nàng ta ngơ ngác quay lại nhìn nữ tử áo đỏ bên cạnh.
Tựa như bị động tác bất ngờ sau cùng đó trấn trụ, A Tĩnh chỉ thấy đầu đau buốt, huyết sắc dồn dập trào lên. Biểu tình chấn động như vậy... là gì đây! Đó là...
Nhị sư huynh!
Thanh Vũ... Không, đó là Cao Mộng Phi!
Huyết Vi xuyên qua ngực y. Y cười lớn nói: "Lời sư phụ quả không sai! Sớm biết thế này... lúc người Miêu tấn công vào... dứt khoát đừng cứu muội đúng không?...."
 "Minh nhi, ta đã tính được vận mệnh của các con: Hai tên đệ tử duy nhất của ta đều sẽ vì con mà chết!" Đó là giọng nói của ai! Là sư phụ! Minh tinh chiếu mệnh... phàm kẻ nào giao hội với nó đều sẽ tổn mạng rơi xuống!
Minh tinh chiếu mệnh!
Sư phụ...
Nhị sư huynh!
Tiếng ong ong lại vang lên trong tai A Tĩnh, tay nàng vịn vào tường, dấu chưởng của nàng đã ấn lên tường.
"Tĩnh cô nương, cô sao rồi?" Diệp Phong Sa thấy vẻ khác thường của nàng bèn đỡ lấy nàng.
A Tĩnh dựa vào định lực tự kiềm chế kinh người của mình, nén lại những hình ảnh dồn dập trong não, lắc lắc đầu. Nàng ấn vào cơ quan, từ trong tường ngầm bước vào phòng.
Mọi người trong phòng đều giật nảy mình, lập tức khom người quỳ xuống: "Bái kiến Tĩnh cô nương!"
A Tĩnh bước vào phòng, nhưng chẳng hề nhìn thuộc hạ chỉ quay đầu nhìn gã sát thủ trên sàn, nhìn y ôm lấy người yêu khắp mình máu me, đau đớn khóc lóc.
Màu máu lại một lần nữa tràn lan lênh láng, A Tĩnh nhắm mắt lại, không muốn nhìn tiếp.
Bỗng Lý Mân chợt la thất thanh: "Thanh Thanh!" Diệp Phong Sa vội rảo bước lại gần, xem xét hơi thở của nàng ta. Phong Sa chợt biến sắc ngẩng đầu nhìn nữ tử áo đỏ, run giọng nói: "Cô... cô ấy chết rồi!"
Nước mắt Diệp Phong Sa rốt cục cũng trào ra, hạ giọng lẩm bẩm, nhắc đi nhắc lại: "Cô ấy chết rồi? Cô ấy chết rồi. Cô ấy chết rồi!..." Vẻ phẫn nộ trong mắt nàng ta càng sâu sắc, nàng ta giận dữ quay đầu lại khàn khàn quát bóng đen: "Ngươi... Vì sao ngươi phải bức chết cô ấy!"
"Không sai, là ta bức tử cô ta." Đàn chủ vẫn lãnh đạm đáp, chậm rãi bước ra khỏi góc tối. Y ngẩng đầu nhìn nàng, thản nhiên hỏi. "Cô làm gì được ta nào?"
Diệp Phong Sa thoáng sững sờ, lùi liền mấy bước mới buột ra tiếng: "Cao Hoan!"
Vị đàn chủ lãnh khốc mà tàn nhẫn chậm rãi bước ra từ góc tối chính là Cao Hoan.
Diệp Phong Sa sững sờ nhìn y, khóe miệng hơi run run nhưng chẳng thốt được lời nào chỉ lùi dần từng bước.
Lúc này, Lý Mân bên cạnh đã ôm thi thể Liễu Thanh Thanh đứng dậy. Máu từ lồng ngực người yêu nhỏ xuống, nhuộm hồng nửa mình y. Y thẫn thờ bước lại, vốn chẳng để ý đến người bên cạnh, ngay cả ánh mắt tựa hồ cũng đã thất thần.
"Máu của người yêu ngươi... ấm nóng chứ?" Khi Lý Mân đi ngang qua, A Tĩnh chợt hững hờ cười, hạ giọng hỏi một câu, dưới mày mi không biết là thần sắc gì.
Đến cả lời của nữ lãnh chúa Thính Tuyết lâu cũng chẳng để vào tai, Lý Mân thờ ơ ôm thi thể của Liễu Thanh Thanh đi ngang qua A Tĩnh, chẳng hề để ý đến thanh kiếm đỏ tươi sắc bén đã tắm máu ngàn vạn người trong tay áo nàng. Gã sát thủ trong Xuy Hoa tiểu trúc này chỉ ngẩn ngẩn ngơ ngơ, chẳng chút chần chừ đi thẳng về phía cửa.
Lý Mân toan bỏ đi, ngay cả kiếm cũng không cầm như vậy, đi thẳng ra khỏi Xuy Hoa tiểu trúc!
Cặp mắt Cao Hoan lóe lên sắc lạnh, chẳng nghĩ ngợi gì, kẻ thân làm đàn chủ như y giơ tay lên, búng ngón tay, ám khí lấp lánh hàn mang xé không bay ra, bay thẳng tới hậu tâm kẻ muốn phản bội. Không một ai có thể dễ dàng ly khai Thính Tuyết lâu!
Nhưng khi lướt qua thân mình nữ tử áo đỏ bắn về phía Lý Mân, ngọn ám khí chết chóc đó chợt lệch hướng, kịch một tiếng đã găm vào khung cửa. Lý Mân chẳng quay đầu lại, thẫn thờ bước tới.
"Để y đi." Ngón tay chỉ hơi động đậy, A Tĩnh hạ lệnh. Gương mặt nàng chẳng chút biểu tình, nhìn gã thuộc hạ đang ôm thi thể người yêu thất thần ra khỏi cửa, lạnh nhạt dặn dò, "Những người khác cũng đi cả đi."
Tất cả thuộc hạ đều lui xuống, sau khi cửa khép lại, trong phòng chỉ còn lại ba người.
Ánh mắt Diệp Phong Sa từ lúc đó trở đi không hề rời khỏi mặt Cao Hoan. Trước sau chẳng nói một lời, nàng ta chỉ vô thức lùi lại từng bước một, đã đến bên cửa ám đạo. Trước khi nàng ta lùi trở lại vào bí đạo, ánh mắt A Tĩnh chợt lay động, xoay tay kéo nàng ta lại.
"Được lắm. Hôm nay ta cho các người một cơ hội cuối cùng... nói cho rõ ràng." Ngữ khí của A Tĩnh bình tĩnh mà kiên quyết, "Bất kể thế nào, lại nói cho dứt khoát đi. Còn có lời nào các ngươi nói hết ra những lời muốn nói đi. Ra khỏi gian phòng này, các ngươi... sẽ là những người xa lạ chưa từng quen biết."
Nữ tử áo đỏ khẽ thở dài, lướt vào ám đạo.
Khi cánh cửa ngầm đóng lại, nàng nghe thấy tiếng khóc của Phong Sa òa lên như nước.
Nhưng nàng lại muốn đối diện với ký ức bất ngờ khôi phục lại, cuối cùng, nàng dựa vào tường ám đạo, nhắm mắt lại.
A Tĩnh hiểu Ngọc Tâm cổ trong não xâm lấn kí ức của mình đã bị trục ra quá nửa.
Nàng nhớ hôm đó khi tỉnh dậy, thân mình đã nằm trong vũng máu. Phụ thân nàng, Thư Huyết Vi đã chết bên cạnh nàng, máu của ông nhuốm ướt cả nửa mình nàng. Nàng nhớ lại, khi nàng bốn tuổi, mẫu thân ôm nàng chạy mấy chục dặm, mỉm cười nhờ phụ thân ôm nàng để bà nghỉ một lát rồi ngã quỵ trước mặt nàng.
Ký ức thuở nhỏ nhuốm đầy máu trong một sát na đã tràn ngập tất cả cảm giác của nàng.
Lệ nóng theo bờ má từ từ rơi xuống, A Tĩnh khe khẽ gọi như đang mơ: "Cha... Mẹ..."
Qua một lúc lâu, nàng cuối cùng mới bình tĩnh lại, lấy tay lau nước mắt, hít vào một hơi.
Quả nhiên đừng nhớ lại còn tốt hơn.
Nàng cơ hồ đứng không vững, bằng vào tu vi võ công và định lực tự kiềm chế kinh người mà đi chầm chậm từng bước ra ngoài.
Không lâu sau, A Tĩnh nhận ra mình đã tới giữa Phi Y lâu và Bạch lâu.
Tiếng ho khẽ của Tiêu Ức Tình vang lên từ phía Bạch lâu.
A Tĩnh lúc này mới nhớ lại hoàn toàn, trong những mảnh kí ức mà nàng nhớ ra, rất ít chuyện có liên quan đến Tiêu Ức Tình. Nàng bất giác hồi hộp, sắc mặt tái nhợt. A Tĩnh gắng gượng tự trấn định tâm thần, đi lên lầu.
"Lâu chủ."
Nhìn thấy tà bạch y đó, lòng nàng mới hơi bình tĩnh lại.
Tiêu Ức Tình ngồi trên ghế chủ tọa trải da bạch hổ, lật lật văn điệp gì đó. Trông thấy bóng áo đỏ xuất hiện nơi cửa, y cũng chẳng ngẩng lên, nghiêm giọng trách: "A Tĩnh! Sao lại tự mình thả Lý Mân đi. Cô có biết nếu y rơi vào tay tổ chức Phong Vũ hay Thiên Y hội sẽ rất bất lợi với Thính Tuyết lâu không?" Y lại đã biết tin rồi!
A Tĩnh nhìn thần sắc đó của y, gật đầu lạnh nhạt nói: "Ta biết."
"Cô sao thế? Hồ đồ rồi à?" Tiêu Ức Tình ngữ khí hơi dịu lại, hỏi.
"Phải, tỉnh táo quá cũng không tốt." A Tĩnh lạnh nhạt nói.
"Còn may ta vẫn chưa hồ đồ! Sớm phát hiện ra, ta đã phái người mau chóng đi thu hồi thủ cấp của Lý Mân rồi! Bằng không sẽ xảy ra tai họa!' Trong mắt Tiêu Ức Tình có nụ cười lãnh khốc, y đứng dậy từng bước từng bước tiến về phía A Tĩnh.
"Ngài giết y rồi à!?" A Tĩnh giật nảy mình, sắc mặt vốn đã trắng bệch lúc này đã thành ra phờ phạc. Nàng không khỏi giật lùi một bước, đau lòng, khổ sở, oán hận, bao tư vị tràn lên trong lòng, xui khiến nàng cúi đầu xuống, không muốn nhìn vào mắt y.
Tiêu Ức Tình lại đưa tay nâng cằm nàng lên, khiến nàng không thể không nhìn y. Khóe miệng Thính Tuyết lâu chủ nhếch một nụ cười cực kỳ tàn nhẫn, hỏi: "Thế nào? Cô định giết ta báo thù cho y ư?"
A Tĩnh chỉ cười thảm đạm, lắc đầu. Tiêu Ức Tình im lặng nhìn nàng, nhưng ánh mắt dần dần dịu lại, thở một hơi thật dài, khoanh tay đứng dậy: "Ta biết ta đã làm đau lòng cô nhường này, cô đừng trách ta bất cận nhân tình. Chuyện Lôi Sở Vân năm đó..." Y chợt sực nhở ra A Tĩnh đã mất đi ký ức, ngập ngừng một lát, trở về ghế ngồi, dốc một chén rượu vào cổ họng.
Thính Tuyết lâu chủ uống quá nhanh nên lại ho sặc lên, hồi lâu mới ngưng lại. Y vội vàng rút một tấm khăn tay trắng như tuyết từ trong ngực ra lau miệng, tấm khăn lập tức nhuốm đỏ.
A Tĩnh biến sắc, rảo bước tiến lại, nắm lấy tấm rèm trùng trùng điệp điệp, lại hơ lò ấp tay nóng lên, đoạt lấy chén rượu từ tay Thính Tuyết lâu chủ ném vào góc nhà, vội vã nói: "Không phải Mặc đại phu đã nói không được uống rượu rồi sao? Một mặt cầu y, một mặt lại dày vò bản thân mình... rốt cục ngài muốn sống hay không?"
Tiêu Ức Tình ho đến mức máu trào ra khóe miệng, hai vai không ngừng run rẩy, tựa như muốn ho luôn cả phổi ra ngoài. Hồi lâu y mới bình ổn lại, cười khổ: "Có lúc... ta thật sự nghĩ, đúng là chi bằng cứ chết đi thế này..."
"Ngài..." A Tĩnh buồn bã đặt lò ấp tay bằng tử kim ấm sực vào tay y.
Tiêu Ức Tình thấy cô như vậy, chợt mỉm cười, rốt cục hỏi: "Khi nãy cô định nói gì, A Tĩnh?"
A Tĩnh chần chừ nói: "Hôm khác hẵng nói đi, hôm nay không tiện."
"Vì sao?" Tiêu Ức Tình có chút quái lạ, "Có chuyện gì khiến được cô ấp a ấp úng thế này?"
A Tĩnh do dự một lát mới chậm rãi nói: "Ta muốn xin ngài cho Cao Hoan tự do, để y đi cùng Phong Sa."
Tiêu Ức Tình chợt biến sắc mặt, ánh mắt lại sắc lạnh: "Cô nói để Cao Hoan đi? Lúc này y đang ở đỉnh cao, lãnh đạo tổ chức sát thủ của Xuy Hoa tiểu trúc, chí ít còn có thể góp sức cho ta năm năm nữa... Cô lại vì một nữ tử không rõ lai lịch ngoài lâu mà định xin ta thả một nhân tài như thế đi ư?" Ánh mắt y như kiếm sắc bức về phía A Tĩnh.
"Nhậm Phi Dương vô cùng ưu tú, sau khi y được huấn luyện hoàn toàn có thể tới thay thế Cao Hoan." Ánh mắt A Tĩnh trước sau vẫn nhìn y, khẽ nói: "Ta ít khi thích một người như thế này. Trên mình cô bé Phong Sa đó, ta có thể thấy một linh hồn thuần bạch trong trẻo... Ta không muốn khiến cô ta về sau vĩnh viễn không hạnh phúc."
Nữ lãnh chúa Thính Tuyết lâu chợt cúi đầu, thở dài một tiếng, "Lâu chủ, ta không biết dưới tay chúng ta đã giết bao nhiêu người, chảy bao nhiêu máu? Tội nghiệt thâm trọng như thế..."
"Cô biết không, ta đã quyết định tháng sau thu phục Thần Thủy cung rồi." Tiêu Ức Tình nhìn nàng, buột miệng nói, "Đồng thời ta tính phái Cao Hoan đi."
"Cái gì?" A Tĩnh kinh ngạc, "Mau vậy sao? Vì sao?"
"Thương thế cũ của cô chưa khỏi, lại thêm vết thường mới." Tiêu Ức Tình chăm chú nhìn đôi tay A Tĩnh vẫn đang đóng vảy, ánh mắt trong thoáng chốc đã lạnh đến đáng sợ "Thần Thủy cung... Thần Thủy cung. Thật lớn gan lắm!"
Sắc mặt A Tĩnh hơi dịu lại, hồi lâu mới nói: "Thần Thủy cung lưng dựa vào Đại Ba sơn, trước mặt gần Thủy Kính hồ, địa thế hiểm yếu, dễ thủ khó công, cái giá phải trả tất sẽ không nhỏ. Nếu ông không nắm chắc được thì đừng tùy tiện phái người đi."
"Ta tuyệt không phải là tức giận nhất thời đâu, A Tĩnh..." Tiêu Ức Tình cười cười, từ từ đứng dậy cầm chén rượu đi tới bên Sơn Hà đồ nơi góc phòng. Sơn Hà đồ này khắc đá thành sông, lấy thủy ngân làm nước. Y chỉ vào một nơi nói: "Thần Thủy cung ở đây, trước mặt là Thủy Kính hồ. Hồ là một chi lưu của Mân giang, muốn đánh vào Thần Thủy cung, cũng chỉ có thể tiến vào từ đây."
A Tĩnh sững ra một thoáng, không khỏi hỏi: "Tiến vào thế nào?"
Trong mắt Tiêu Ức Tình lóe lên sát khí cực kỳ lãnh khốc. Y nghiêng cổ tay, nửa chén mĩ tửu liền đổ xuống "sông". Nhìn thấy mĩ tửu xanh biếc ngập tràn mô hình cung điện nhỏ, y mỉm cười, dùng một giọng điệu vô cùng dịu dàng mà tàn khốc nói từng tiếng một: "Phá đê bao thượng du, để nước ngập Thần Thủy cung!"
Lời này vừa thốt ra, A Tĩnh đã giật nảy mình. Vuốt ve Huyết Vi kiếm trong tay áo, ánh sáng trong mắt nữ tử áo đỏ luân chuyển không ngừng, hồi lâu mới chậm rãi nói: "Đúng là một kế hoạch hay. Nhưng cách này không chỉ Thần Thủy cung không ai thoát nổi mà cả bách tính bên sông cũng không tránh khỏi..."
"Ta biết, ta sẽ giải quyết, cô yên tâm." Tiêu Ức Tình lạnh nhạt nói. Y liếc nhìn A Tĩnh, cuối cùng không nhịn được, hỏi: "Cô gái tên Diệp Phong Sa đó... dường như cô phí rất nhiều tâm tư cho cô ta. Sao thế?"
A Tĩnh không nhìn y chỉ cúi đầu nghĩ ngợi, hồi lâu mới mỉm cười: "Ta cũng không biết... chỉ là.. có chút ngưỡng mộ cô ta."
"Ngưỡng mộ?" Tiêu Ức Tình cũng thoáng sững sờ, không kìm được dừng phắt lại, quay đầu nhìn nữ tử áo đỏ, thấy ánh mắt nàng sau tấm mạng che lạnh lùng như nước, mục quang biến đổi không ngừng.
A Tĩnh thoáng trầm ngâm, cũng cười khổ, nhìn về phía chân trời: "Ta thấy hình bóng mình nơi cô ấy. Ta hi vọng cô ta có thể được hạnh phúc, không muốn cô ta bị tổn thương."
Nàng ngoảnh đầu nhìn chủ nhân Thính Tuyết lâu, chợt nhận ra thần sắc trong mắt vị công tử trẻ tuổi này cũng phảng phất vẻ buồn bã, liền cười nhạt tiếp: "Rất kỳ quái phải không, lâu chủ? Sau khi ta mất đi ký ức lại trở thành yếu đuối thế này."
"Ta hiểu rồi." Tiêu Ức Tình khẽ gật đầu, nhưng lại nghiêm mặt nói, "Dù cô chưa khôi phục được, nhưng A Tĩnh vẫn là A Tĩnh. Trước đây không có, sau này cũng không có. Thiên thu vạn tuế, lịch đại các quốc, cũng chỉ có một A Tĩnh thôi. Cô phải nhớ, đối với Thính Tuyết lâu, đối với ta, cho dù cô có như thế này, cũng vẫn là người không thể thay thế được."
Nói rồi, Tiêu Ức Tình rời khỏi mật thất.
Nữ tử áo đỏ đứng sững sờ, nhất thời quên mất mình đang ở đâu.

Mấy ngày sau.
"Bẩm báo lâu chủ, Tả đà chủ tới bái kiến."
"Để y vào đi." Tiêu Ức Tình ngồi trên giường, khẽ giơ tay lên. A Tĩnh ở cạnh y, rút văn thư của Tả đà chủ ra đọc qua, lạnh nhạt nói:
"Lần này Tả đà chủ hồi lâu đem theo chín mỹ nhân Giang Nam."
Lúc này Tả đà chủ đã tiến lên quỳ bái: "Bái kiến lâu chủ! Thuộc hạ đã thu xếp ổn thỏa việc thiết lập phân đà Dương Châu, hơn nữa còn đem về chín mỹ nhân Giang Nam để thu nạp vào lâu làm nữ tỳ."
Tiêu Ức Tình nhận lấy danh sách từ tay A Tĩnh, nhìn qua, lại thản nhiên nói: "Việc thu thập kiểm kê vốn do Kim ốc đảm nhiệm, sao lại có tiền lệ thế này?"
Tả đà chủ thoáng vẻ hoảng loạn, vội nói: "Thuộc hạ thấy nhà bọn họ nghèo khổ không nuôi nổi, mới bỏ tiền ra mua về, tuyệt không phải là cưỡng bức dân nữ... vả lại, vả lại lâu chủ cao quý tịch mịch..." Y liếc nhìn A Tĩnh, không dám nói tiếp.
A Tĩnh cơ hồ không nhận ra, liếc Tiêu Ức Tình một cái. Tiêu Ức Tinh chỉ hờ hững nói: "Ngươi lui xuống trước đi."
"... Giữ lại cả sao?" A Tĩnh đợi Tả đà chủ lui ra chợt hỏi.
"Ta thấy cô vẫn thiếu một a hoàn phục dịch bên mình, chút nữa cô đi lựa một người đi." Tiêu Ức Tình hững hờ liếc nàng, vui giận khó lường.
"Khỏi đi, ta không cần." A Tĩnh chẳng hề nghĩ ngợi cự tuyệt ngay, "Tả đà chủ là sợ ngài tịch mịch mới đặc biệt tuyển cho ngài. Đừng phụ hảo ý của người ta."
Tiêu Ức Tình nhìn nàng đầy ẩn ý nói: "Được. Vậy giữ lại..." Y mở danh sách ra, thuận miệng nói, "Tịch Vũ đi."
A Tĩnh lạnh lùng nói: "Lâu chủ đã không có việc gì, A Tĩnh đi trước đây."
Nhìn bóng áo đỏ của nàng rời khỏi bạch lâu, Tiêu Ức Tình như chợt hiểu ra gì đó, trong đôi mắt lạnh lùng lóe lên một nụ cười hờ hững.
"Khụ khụ..." Y khẽ ho, tiện tay quăng văn điệp qua một bên.
"Tả đà chủ đi lần này hên thật đó, đem theo chín mỹ nữ lại được lâu chủ giữ lại một người!"
"Thế sao? Thật bất ngờ, lâu chủ trước đây đâu có hứng thú lắm với mỹ nữ!"
"Nên mới nói lần này Tả đà chủ thật hên!"
"Có điều... lạ thật lạ thật, không phải lâu chủ với Tĩnh cô nương..."
"Có trời mới biết bọn họ thế nào! Ngươi không thấy mấy ngày nay hai người họ không ăn ý lắm sao?"
"Thực ra từ lần trước tấn công Bái Nguyệt giáo trở về đã có chút kỳ lạ rồi."
"Ài... chuyện giữa những đại nhân vật như bọn họ không đoán bừa được đâu! Câu này chỉ có thể nói lén, thiên hạ tuy rộng lớn, nhưng ta thấy cũng chỉ có Tĩnh cô nương mới xứng được với lâu chủ! Nhân trung long phượng gì đó... bên ngoài không phải đều nói vậy sao? Ài, đừng nói nữa... bọn họ mà cãi lộn thì thiên hạ không ai khuyên giải được cả."
Diệp Phong Sa ngồi dưới bóng hoa, láng máng nghe thấy lời người qua lại nói, lòng chợt trầm xuống.
»»  read more

Thính Tuyết vi ảnh - Chương năm



Chương năm

Trở lại Lạc Dương

Dọc đường về Lạc Dương, A Tĩnh chẳng còn lòng dạ nào ngắm cảnh xuân ven đường.
Nàng không thể nói chuyện với Diệp Phong Sa, Tiêu Ức Tình luôn có rất nhiều việc cần nàng hỗ trợ xử lí, mà lại chẳng phải là những chuyện có thể bỏ mặc sau khi mất đi ký ức.
Mỗi lần nghỉ chân lại một nơi nào đó, nàng lại phải nhận các văn kiện do các phân đà của Thính Tuyết lâu đưa tới. Kẻ chưa hoàn toàn khôi phục ký ức là nàng có rất nhiều chuyện không thể tự chủ xử lí như trước kia, mà nhất định phải thương lượng với Tiêu Ức Tình. Hai người lúc nào cũng ngồi trong gian phòng trên lầu, vừa ăn vừa bàn bạc. Đến nỗi tuy nàng muốn nói chuyện với Diệp Phong Sa cũng chẳng có thời gian.
A Tĩnh nhận ra cảm giác của mình đối với Tiêu Ức Tình đã thay đổi rất nhiều: nàng ngưỡng mộ sự quyết đoán lật tay làm mây úp tay làm mưa của y, tin tưởng vào quyết định của y. Cũng hệt như đám đệ tử Thính Tuyết lâu cam tâm tình nguyện bị y hấp dẫn, theo y đến chết không rời.
Nàng cũng có phần hiểu ra vì sao y xưa nay không cười, chỉ lạnh nhạt nói chuyện với hết thảy thuộc hạ, trước sau chỉ nhíu mày. Thứ mà y phải gánh vác đâu chỉ là một tòa Thính Tuyết lâu ở Lạc Dương mà thôi.
Đồng thời A Tĩnh cũng giấu việc mình đã nhớ lại được Thanh Lam. Tuy nàng không biết Tiêu Ức Tình có biết Thanh Lam hay không nhưng nàng lờ mờ cảm thấy chuyện này có thể giấu được thì đừng nên nhắc tới. Nàng cũng không thể không thừa nhận, nàng thích cảm giác được ở bên y. Nếu nhắc tới Thanh Lam, nàng sẽ mất y chăng?
Mấy ngày ngựa không dừng vó, cuối cùng đã tới Lạc Dương rất nhanh.
"Dừng kiệu!" A Tĩnh chợt nghe thấy tiếng ho và tiếng thở hổn hển theo gió đưa lại.
Cỗ kiệu lập tức dừng lại, A Tĩnh rảo bước lại bên kiệu của Tiêu Ức Tình, cho đám thuộc hạ bên cạnh lui ra, vén rèm lên.
Tiêu Ức Tình không ngừng vừa ho vừa thở hổn hển, tấm khăn trong tay y đã đầy máu đen, chút máu đen còn vương trên khóe miệng y lộ ra vẻ yêu dị vô cùng. Y cuộn mình trong kiệu, thân thể đã bắt đầu co giật, không ngừng run rẩy lên. Một tay y nằm chặt lấy tấm rèm kiệu bên ngoài, móng tay đều đã chuyển sang màu tím bầm. A Tĩnh lập tức nắm chặt lấy tay y, chuẩn bị truyền nội lực cho y.
"Đây... đây là..." Diệp Phong Sa thấy tình trạng đó liền bước tới hai bước định cứu trị.
A Tĩnh cảm thấy có người lại gần lập tức ngẩng đầu lên, trong mắt lộ ra vẻ cảnh giác và sát khí. Diệp Phong Sa ngẩn người, đứng sững lại.
"Giang Thu Bạch, đem người hộ vệ nghiêm mật nhuyễn kiệu của lâu chủ! Người ngoài lại gần trong vòng năm mươi trượng, giết hết không tha!" A Tĩnh lúc này cũng không biết trong mắt mình đã lộ ra sát khí thế nào, nàng chỉ thấy lòng như lửa đốt, Tiêu Ức Tình nắm chặt lấy tay nàng tựa như đang túm lấy một nhành Cứu mệnh thảo.
Nàng buông rèm xuống, ngồi lại bên Tiêu Ức Tình. Lấy thuốc trong bọc ra, hòa vào trà thuốc trong kiệu đưa y uống. Một tay đặt vào đại huyệt trên tay y, một tay đặt lên ngực y, từ từ truyền nội lực vào giúp y mau ngấm thuốc.
Qua một hồi lâu, bốn bề đã yên tính đến mức A Tĩnh có thể nghe được tiếng ho và tiếng thở hổn hển của Tiêu Ức Tình. Cuối cùng sắc mặt y cũng khá lên nhiều, cũng không còn ho sặc sụa nữa. Nhưng Tiêu Ức Tình vẫn nắm chặt lấy tay nàng không buông.
A Tĩnh thấy y đã khá lên, cuối cùng cũng yên tâm thở phào. Nàng vén rèm kiệu lên căn dặn: "Có thể lên đường rồi... ta ngồi chung kiệu với lâu chủ. Phong Sa cô nương, mời cô quay về kiệu, lên đường."
Nàng rút chiếc khăn lụa đỏ của mình ra lau máu vương trên mặt Tiêu Ức Tình, tay kia vẫn đặt vào huyệt Xích Quan trên cổ tay y, không nhanh không chậm truyền nội lực qua. Tiêu Ức Tình tựa mình vào kiệu, sắc mặt nhợt nhạt kinh người đã dần khá lên, lim dim mắt hồi lâu hơi thở cũng từ từ bình định lại.
"Là... bị dư lực của hỏa dược đả thương thôi. Lúc đó còn gắng gượng chống lại..." A Tĩnh buột miệng, ngữ khí chẳng hề lạnh lùng như khi nói chuyện với y, mà còn đượm vẻ lo lắng quan tâm.
Tiêu Ức Tình hiển nhiên cũng nhận ra, từ từ mở mắt, nhìn nữ tử áo đỏ bên cạnh, không đáp.
"Sao ngài lại muốn đem Diệp Phong Sa cùng đi?" A Tĩnh nghĩ ngợi rồi đổi chủ đề.
"Vì... nhận ra cô ta rất hay." Tiêu Ức Tình khẽ ho, nói, "Kêu cô ta tới Lạc Dương, nói không chừng có thể nói chuyện với cô."
Ánh mắt A Tĩnh dừng lại trên mặt Tiêu Ức Tình, không thấy được y đang nghĩ gì. Nàng lại nhận ra trong mắt Tiêu Ức Tình thấp thoáng nụ cười, nhìn xuống bàn tay bọn họ đang nắm chặt lấy nhau.
"Cười cái gì?" A Tĩnh lạnh lùng hỏi, giọng nói đã có phần mệt mỏi.
Thính Tuyết lâu chủ không đáp, hồi lâu hồi lâu, tựa như đang nhìn xa xăm, y mới buông một câu khẽ đến mức gần như không nghe thấy: "Ta đang nghĩ... nếu có một ngày ta bị người ta giết, vậy nhất định là chết trong tay cô..."
Trở về Thính Tuyết lâu, Hồng Trần vẫn chưa về. Ngược lại Tử Mạch được nhàn nhã, thường nhân lúc đem thuốc tới cho A Tĩnh uống tới chuyện phiếm vài câu với nàng. Cũng chỉ có những lúc này A Tĩnh mới được nghỉ ngơi một chút, không phải đọc đám mật thư chất như núi với Tiêu Ức Tình trong mật thất.
Nhưng nàng vẫn không có thời gian gặp Diệp Phong Sa.
"Ta định đi Động Đình một chuyến, Thập nhị thủy bang có chút chuyện cần xử lí." Tiêu Ức Tình hờ hững nói, đưa cho A Tĩnh một phong mật thư.
"Động Đình?" A Tĩnh ngẩng đầu nhìn y, "Có cần ta đi cùng ngài không?"
"Thương thế của cô vẫn chưa lành, để Mặc đại phu và Uyển Từ chăm sóc cô." Bạch y công tử nói, "Gần đây nhận được tin, Thiên Y hội và tổ chức Phong Vu đã tới rất gần..."
"Hả?" Tên hai tổ chức này A Tĩnh chẳng lạ. Trong rất nhiều tin tình báo của Lam Tuyết các đưa đến, trước sau có thể phát hiện được tình hình của chúng, "Định tuyên chiến với Thính Tuyết lâu sao?"
"Còn không phải sao." Tiêu Ức Tình nhìn một phong mật thư, lạnh lùng nói: "Sáng sớm mai ta sẽ lên đường."
"Được."
"Những ngày ta không ở đây, những sự vụ trong lâu nếu có chuyện gì không nhớ ra thì đi hỏi Tử Mạch."
Nghe thấy lời dặn dò của y, biểu tình của A Tĩnh hơi biến đổi, có lẽ y vẫn hi vọng mình khôi phục lại ký ức chăng? Nàng đặt tập hồ sơ trong tay xuống, chẳng có lòng dạ nào xem thêm nữa.
Nhân buổi chiều Tiêu Ức Tình đi Động Đình còn chưa về, sự vụ cũng không nhiều lắm, A Tĩnh liền kêu ngươi đưa Diệp Phong Sa tới Phi Y lâu gặp mặt.
Thấy nữ tử áo lam tháo tấm khăn đen che mắt ra, ngơ ngác nhìn quanh, A Tĩnh lộ ra vẻ tươi cười nhiều ngày nay không gặp, hờ hững nói: "Phong Sa, cô tới rồi sao? Gần đây nhiều việc, để cô phải đợi lâu rồi."
Ánh mắt nữ tử áo lam dừng lại trên nụ cười của nàng, cũng chẳng gật đầu với nàng, trong mắt lại có vẻ cảnh giác, hỏi: "Không biết Tĩnh cô nương đưa tôi về Thính Tuyết lâu là vì cái gì?"
Nụ cười của A Tĩnh ngưng lại trên gương mặt. Hồi lâu A Tĩnh lại mỉm cười, quay đầu nhìn về tòa bạch lâu phía xa, hỏi: "Cô... không muốn gặp Cao Hoan ư?"
Diệp Phong Sa chẳng ngờ A Tĩnh lại hỏi như vậy, sững sờ hồi lâu không biết phải đáp ra sao. A Tĩnh cũng chẳng cần nàng ta đáp lại, tiếp tục cúi đầu xem nội dung trong mật thư.
Diệp Phong Sa nhân đó mà quan sát trong phòng A Tĩnh, toàn một màu đỏ từ màn trướng, bàn trang điểm bên trên chỉ có một tấm gương đồng tới rèm che cửa sổ. Bên cạnh là một tấm bình phong thêu đóa tường vi đỏ thắm. Tường nhà màu trắng, dưới đất trải da chồn trắng. Góc phòng đặt lò hương, tỏa ra một mùi hương thanh khiết khiến người ta sảng khoái. A Tĩnh ngồi trong một góc, tựa lưng vào tường, trước mặt xếp hai chồng văn điệp.
"Bẩm Tĩnh cô nương, lâu chủ đã về tới cửa thành." Bên ngoài có người nói.
"À, biết rồi." A Tĩnh lạnh lùng nói, "Kêu Thạch Ngọc đi đón lâu chủ hồi lâu."
"Vâng."
A Tĩnh gấp mật thư lại, vuốt phẳng lại bì thư màu nâu, ngước mắt trông về phía Bạch lâu, trong mắt lóe lên thần sắc gì đó. Chợt nàng định thần lại nhìn Diệp Phong Sa nói: "Không ngờ hôm nay y đã về rồi, phải phiền cô đợi một chút mới đưa cô đi gặp Cao Hoan được."
"Không... có gì." Diệp Phong Sa thấy nàng biến sắc, chợt buột miệng hỏiL "Người trên giang hồ đều nói, hai vị là nhân trung long phượng... đôi bên mến mộ lẫn nhau..."
Lời còn chưa dứt A Tĩnh đã liếc một cái như chớp xẹt, câu nói của Diệp Phong Sa chưa kịp buông ra đã tắc nghẹn trong họng.
"Nhân trung long phượng..." Nhưng A Tĩnh chỉ lẩm bẩm một mình, cúi đầu.
Té ra là những lời này ư, nhưng tại sao trong lòng mình vẫn thấy không thể ở bên người đó, căn bản không sao hiểu nổi y rốt cục đang nghĩ gì. Lẽ nào nàng trước khi mất đi ký ức lại hiểu sao?
"Thật ra cô không cần tránh né gì cả." Thấy vẻ ngỡ ngàng của A Tĩnh, Diệp Phong Sa không nhịn được nói, nhưng lại nhận thấy trên gương mặt nữ tử áo đỏ lộ ra nét cười giễu cợt.
"Tránh né? Tránh né y?" A Tĩnh cơ hồ cười thành tiếng, từ sau khi tỉnh lại, nàng cũng không biết rốt cục là ai không muốn gặp ai. Nàng nhìn Diệp Phong Sa, lạnh nhạt nói: "Người như y hoàn toàn chẳng màng đến những chuyện khác... Ai mà biết được, ngày nào đó ta chẳng còn tác dụng gì nữa, ta có trở thành một quân cờ bị vứt bỏ không?"
"Thôi, cô cứ ngồi đây một lát đã, ta đi đón lâu chủ." A Tĩnh đứng dậy, ôm đám văn điệp trên bàn đi.
Ra tới cửa lớn của Thính Tuyết lâu đã có rất đông đệ tử đang chờ. Nhân mã của Tiêu Ức Tình còn chưa tới Chu Tước đại lộ. A Tĩnh đứng ngoài cửa trông về phía chân trời, lòng chợt thấy vui vui, xa cách mấy ngày cũng nhớ nhớ y.
Tà bạch y đó đột ngột xuất hiện ở đầu đường, theo sau còn có một đội nhân mã. Bóng áo trắng đó đã để lại ấn tượng như dáng vẻ bá đạo đã xâm chiếm cõi lòng nàng, A Tĩnh cúi đầu.
"Thuộc hạ cung nghênh lâu chủ hồi lâu." Chúng đệ tử rào rào quỳ xuống, A Tĩnh cũng quỳ một gối.
"Đứng lên đi." Tiêu Ức Tình ho khẽ, lãnh đạm nói.
Thính Tuyết lâu chủ phi thân xuống ngựa đỡ A Tĩnh dậy, liếc nhìn sắc mặt nàng gật đầu.
Hai người sánh vai đi về phía bạch lâu.
"Bên Động Đình đó thế nào rồi?" A Tĩnh hỏi, thấy khí sắc của y không tệ bèn thở phào.
"Mười hai thủy trại đã công phá tám trại, còn lại cũng chỉ ngày một ngày hai thôi." Tiêu Ức Tình hờ hững nói, nhìn nữ tử áo đỏ nói, "Lần này đi Động Đình, ta còn gặp một người."
"Ai?" A Tĩnh đang nghĩ đến Diệp Phong Sa trong Phi Y lâu, lơ đãng hỏi một câu.
"Thu Hộ Ngọc." Tiêu Ức Tình nói, vẫn nhìn nàng.
"Tổ chức Phong Vũ? Hừ, chỉ sợ bây giờ vẫn không hành động được thôi." Nàng chẳng hề có chút phản ứng gì với ba chữ Thu Hộ Ngọc này.
Tiêu Ức Tình cũng đã nghĩ tới điều này bèn cười khẽ nói: "Nếu ta giết y, sau này nàng khôi phục ký ức há có thể đoạn tuyệt với ta sao!"
"Thật sao?" A Tĩnh vẫn tin vào cảm giác của mình, nhưng ba chữ Thu Hộ Ngọc này thực không khơi dậy được chút hình tượng nào trong đầu nàng. Tiêu Ức Tình nhìn nàng, A Tĩnh ngẩng đầu lên, liền đụng ngay phải đôi mắt vui giận khó lường đó.
Hai người đã đi đến Bạch lâu, A Tĩnh lạnh nhạt nói: "Ngài vất vả rồi, nghỉ ngơi trước đi. Chuyện hôm nay ta xử lí sắp xong rồi, ngài... đừng nhọc lòng thế nữa."
Nghe thấy lời căn dặn bất ngờ đó, trong mắt Tiêu Ức Tình vụt thoáng qua một nụ cười. Y gật đầu, húng hắng ho bước lên lầu. A Tĩnh đứng nguyên chỗ cũ, nhìn bóng áo trắng của y ngơ ngẩn đến xuất thần.
"Tĩnh cô nương..." Diệp Phong Sa đã xuống lầu, khẽ gọi.
"Phong Sa." A Tĩnh định thần lại, cười, "Đi thôi." Nàng dẫn Diệp Phong Sa tới Xuy Hoa tiểu trúc, lách mình náu vào trong mật đạo.

»»  read more

Thính Tuyết vi ảnh - Chương bốn


Chương bốn
Hỏa dược
A Tĩnh đứng trong sân, quét mắt nhìn máu chảy đầy đất dưới mái hiên. Lần này còn đỡ, cơn choáng váng khi nãy không trào lên nữa. Nàng biết bản thân trúng độc nên mới mất đi ký ức, nhưng không biết chất độc này khi nào mới có thể tự giải được.
Nhưng cơn choáng váng vừa rồi khiến nàng nhớ lại phần lớn Huyết Vi kiếm pháp, mới có thể giải quyết nhanh gọn hai kẻ đó, cứu được Diệp Phong Sa và Nhậm Phi Dương.
Diệp Phong Sa dìu Nhậm Phi Dương lại nằm xuống, rồi vội vã đi ra.
A Tĩnh giơ tay chặn trước mặt nàng ta, không đành lòng nhưng không thể không nói với nàng ta, giọng nói đầy cảm thán: "Cô đừng qua đó, đều đã chết cả rồi."
"Chết... chết cả rồi?" Ánh mắt nữ tử trước mặt trống rỗng. A Tĩnh thoáng lo âu nhìn nàng ta. Diệp Phong Sa lẩm bẩm gọi tên đám hài tử, sau cùng nàng ta nghiến chặt răng, máu ứa ra khóe miệng, gằn giọng nói: "Thần Thủy cung các ngươi bức người quá lắm! Diệp Phong Sa ta không bỏ qua chuyện này cho các người đâu!"
Diệp Phong Sa chợt ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo đã bị cừu hận che lấp, nàng ta quỳ xuống trước mặt A Tĩnh, nói: "Tĩnh cô nương, tôi tự biết võ công kém cỏi... nhưng bất kể ra sao tôi cũng phải báo cừu! Xin... xin cô nương giúp đỡ!"
A Tĩnh khẽ thở dài. Con người dịu dàng trong sáng như nước thế này lại đem linh hồn thuần tịnh tống vào luyện ngục tanh mùi máu. A Tĩnh không nỡ nhìn nàng ta thêm nữa, phóng mắt nhìn ra mây trắng cuối chân trời, hững hờ nói: "Cô biết trước nay ta làm việc đều có giá cả chứ, cô lấy gì để trao đổi với ta đây?"
"Bất luận làm gì, chỉ cần Phong Sa còn một hơi thở, nhất định sẽ đem tính mệnh giao phó cho cô nương..." Diệp Phong Sa vẫn quỳ gối, ngẩng đầu nhìn nữ tử áo đỏ, trong mắt chỉ còn tuyệt vọng và cừu hận.
Trong đầu A Tĩnh chợt hiện lên một hình bóng mơ hồ: nàng dùng Huyết Vi kiếm đâm vào ngực một người. Tuy nàng không nhìn rõ dáng vẻ của người đó, nhưng nàng cảm nhận rõ cừu hận điên cuồng từ sâu thẳm đáy lòng. Máu kẻ đó tung tóe đầy mình nàng, y đang van xin tha thứ. Nhưng nàng chỉ mỉm cười, nhìn sinh mệnh đó từ từ tàn lụi trước mặt mình. A Tĩnh không biết đó là ai, nhưng nàng giờ đây lại đã chán ghét bản thân bị cừu hận che lấp của mình. Còn nữ tử áo xanh này, không ngờ cuối cùng lại giống như nàng khi đó, sa vào huyết trì sao? A Tĩnh vuốt ve Huyết Vi trong tay áo, trầm ngâm.
Diệp Phong Sa thấy ánh mắt A Tĩnh thay đổi không ngừng, nàng ta không mở miệng nhưng cũng chẳng đứng lên.
"Nếu cho cô mượn lực lượng, cô lấy gì để báo đáp cho ta nào? Cô vốn không hợp sống trong giang hồ đâu..." Không nỡ thấy nàng ta trở nên giống như mình bây giờ, A Tĩnh lắc đầu, đỡ nàng ta đứng dậy.
Nghe đôi môi sau mạng che thốt lên những lời cự tuyệt như vậy, Diệp Phong Sa chỉ cảm thấy tuyệt vọng. Chẳng đợi nàng ta mở miệng van xin, A Tĩnh đã nói khẽ: "Nếu... từ nay cô chịu góp sức cho Thính Tuyết lâu, nếu... lâu chủ y cũng có ý san bằng Thần Thủy cung, vậy ta có thể đáp ứng đợi sau khi diệt Thần Thủy cung rồi sẽ lấy đầu cung chủ tặng cho cô."
"Cô... cô không thể hứa chắc chắn với tôi sao? Cô là nhân vật đầu não của Thính Tuyết lâu, việc diệt Thần Thủy cung há không phải nói một lời là được hay sao? Cô rốt cục vẫn không chịu phải không? Tôi không có giá trị gì... vốn chẳng thể nào sánh được với Thần Thủy cung phải không?"
Vì lại càng tuyệt vọng, Diệp Phong Sa nắm chặt lấy tay A Tĩnh, mười ngón bấu chặt cơ hồ rách cả da. A Tĩnh trông thấy ánh mắt gần như điên cuồng của nàng ta, không thể không dằn lòng gật đầu: "Không sai! Cô làm được cái gì? Người như cô tới Thính Tuyết lâu vốn không có cơ hội được trọng dụng. Cho dù ta nhận lời nhưng lâu chủ thì sao? Y xưa nay không làm những chuyện giao dịch không công bằng."
A Tĩnh cố răn đe bản thân không được mềm lòng. Một khi mềm lòng chẳng khác nào đem nữ tử thuần tịnh này xô xuống vực thẳm! Diệp Phong Sa nhìn nàng, nhưng chẳng hề thấy chút hòa dịu nào. Nàng ta đứng dậy, quay đầu đi, dằn từng chữ: "Vậy xem như ta chưa hề cầu xin cô! Một mình ta sẽ tự nghĩ cách!"
A Tĩnh thấy đôi vai nàng ta run rẩy, bèn thở dài. Bằng vào sức một mình nàng ta, chống lại Thần Thủy cung căn bản là việc không thể làm được. Nhưng nàng tuyệt không thể để nàng ta đem bản thân mình đọa nhập vào giang hồ.
Cuối cùng nàng buột miệng nói: "Hay là... dùng Nhậm Phi Dương để trao đổi vậy." Nữ tử áo xanh quay đầu lại, ngỡ ngàng nhìn nàng, trong mắt A Tĩnh lộ ra nụ cười, "Cô có ơn cứu mạng với y. Theo tính cách của y, dù cô không mở miệng cầu xin, chỉ cần để y biết tình huống hiện nay của cô. Ta nghĩ, để báo thù cho cô, y nhất định sẽ không tiếc gì hết. Người như y mới là kẻ Thính Tuyết lâu cần nhất. Nếu Nhậm Phi Dương vì cô mà thề rằng sẽ góp sức cho Thính Tuyết lâu mãi mãi, để lâu chủ sai khiến, vậy ta có thể đề nghị với lâu chủ, bắt đầu lên kế hoạch tấn công Thần Thủy cung. Thế nào?"
A Tĩnh cảm thấy bản thân đã quá tàn nhẫn. Nhưng dù sao lâu chủ cũng sẽ không bỏ qua Nhậm Phi Dương, nếu dùng Nhậm Phi Dương đánh một ván, có lẽ nàng còn có thể làm chút  gì đó cho Diệp Phong Sa.
Nhưng nhất định phải thuyết phục được nàng ta trước khi lâu chủ tới mới được.
Nữ tử áo đỏ lạnh lùng hỏi: "Phong Sa, cô tự mình đi cầu xin y, hay để ta nói lại cho y tình huống hiện giờ của cô? Chỉ cần y biết được, tuyệt đối sẽ không bỏ mặc không màng đâu."
Nhưng nữ tử áo xanh chỉ cúi đầu nhìn bàn tay mình, hồi lâu nàng ta ngẩng phắt lên, nói như chém đinh chặt sắt: "Không! Đó là chuyện riêng của ta, đừng kéo y vào! Ta không muốn y trở thành một Cao Hoan khác! Thính Tuyết lâu sẽ hủy hoại y mất... Xin cô, đừng bắt y gia nhập Thính Tuyết lâu, buông tha cho y đi!"
A Tĩnh chẳng ngờ nàng ta đáp lại như vậy, nàng khẽ lắc đầu: "Ta thật chẳng ngờ cô lại xem trọng y như vậy. Nhưng chuyện đã đến nước này, ta cũng đành bất lực. Tổng đà đã nhận lệnh, ta phải đưa y trở về phục mệnh. Lệnh đã ban xuống như nước hắt đi không thể hốt lại, nếu Nhậm Phi Dương không chịu, vậy y đành phải trả lại ta cái mạng đó thôi."
"Tĩnh cô nương, cô... cô có thể thu hồi mệnh lệnh, buông tha cho y được không? Tôi biết cô có thể mà!" Diệp Phong Sa mở lời van xin.
Thần sắc trong mắt A Tĩnh chợt biến đổi, lòng cũng đã chùng xuống. Nhưng lâu chủ đã biết rồi... đang đợi gặp nàng để thương nghị. Một giọng nói lạnh lùng đáp: "Cô sai rồi, nàng ta không thể!"
Lâu chủ! A Tĩnh nghe thấy thanh âm hững hờ mà lạnh băng đó, đượm đầy vẻ cao quý và uy nghiêm khôn xiết, tựa như chúa tể sinh ra đã ngự trên cao. Cuối cùng vẫn chậm một bước rồi...
A Tĩnh trông thấy Tiêu Ức Tình đã đứng ngay giữa cửa, lạnh lùng nhìn nàng và Diệp Phong Sa. Nàng liền bước lại bên y, quỳ một gối xuống, nói: "Bái kiến lâu chủ."
Đầu gối còn chưa chạm đất, nàng đã được Tiêu Ức Tình đỡ dậy, lạnh nhạt nói: "A Tĩnh, không cần khách khí như vậy." Đợi A Tĩnh đứng lên rồi, y nhìn vào mắt nàng, khen: "Vừa nãy ta đã gặp Nhậm Phi Dương ở phòng bên rồi, y đã nhận lời ta gia nhập Thính Tuyết lâu."
"Lâu chủ Thính Tuyết lâu! Ngài là Tiêu Ức Tình?" Diệp Phong Sa kinh ngạc buột miệng, A Tĩnh liếc nàng rồi lại nhìn sang Tiêu Ức Tình.
Tiêu Ức Tình mỉm cười với Diệp Phong Sa, không đáp. Y quay lại nhìn A Tĩnh, nói tiếp: "Ta đã kêu Cao Hoan trở về Lạc Dương rồi. Nhậm Phi Dương và đám nhân thủ mới đên, ta cũng đã hạ lệnh sai người đưa tới Xuy Hoa tiểu trúc huấn luyện. A Tĩnh, chúng ta cũng phải về thôi, đi vắng mấy ngày đã ứ đọng rất nhiều sự vụ rồi."
Sự vụ? Từ khi tỉnh lại chưa hề nhúng tay vào. A Tĩnh nghĩ ngợi rồi quay lại nhìn Diệp Phong Sa, nói: "Vị cô nương Diệp Phong Sa này là bằng hữu của tôi, đem luôn cô ấy cùng về được không?"
"Hiện giờ đem theo cô ấy đồng hành không tiện lắm. Ngày tháng còn dài, sau này mời cô ấy tới cũng không muộn." Tiêu Ức Tình kiên quyết nói.
"Vâng, lâu chủ." A Tĩnh chẳng chút nghĩ ngợi, gật đầu đáp ứng. Rất nhiều ý nghĩ lướt qua trong đầu, rõ ràng việc mình mất đi ký ức không được truyền ra ngoài, nàng đành quay lại gật đầu nói với Diệp Phong Sa: "Phong Sa, ngày sau gặp lại."
Tiêu Ức Tình cũng chẳng chần chừ nữa, liền bước ra ngoài. A Tĩnh rảo bước tới trước, sánh vai đi cùng y.
Còn chưa ra khỏi sân, đột nhiên nghe thấy tiếng gọi của một hài tử dưới mái hiên vọng ra, thét gọi: "Dì ơi, dì ơi!"
"Hoa nhi? Con... còn sống sao?" Diệp Phong Sa trông thấy hài tử còn sống sót đó, vừa mừng vừa sợ liền chạy ra ngay. Hài tử đó áo quần rách nát, mắt mũi bầm dập, xem ra đã nếm trải không ít khổ sở, khóc lóc nói với Diệp Phong Sa: "Bọn chúng.... bọn chúng đánh con, còn nhét vào miệng con..."
A Tĩnh dừng bước, nhìn hài tử khóe miệng ứa máu. Không biết tại sao trong lòng nàng chợt có cảm giác không lành, liền cau mày.
"Đi thôi, đừng quản nhiều chuyện." Tiêu Ức Tình tiếp tục đi.
A Tĩnh cúi đầu, bước lên cùng y. Nhưng vào lúc quay đi, nàng chơi nghe thấy tiếng "xì xì" rất khẽ, hẳn là hỏa dược! A Tĩnh phi thân lướt tới, một chưởng đẩy Diệp Phong Sa ra, nói: "Đừng đụng vào nó!"
Tiêu Ức Tình cũng biến sắc, vội lướt lại nhanh như chớp, trước khi A Tĩnh kịp chạm vào hài tử y đã chặn trước mặt nàng, quát lớn: "Cô muốn chết à!" Y lật tay, song chưởng tách rời nàng và hài tử đó, một chưởng đẩy vào lưng đứa nhỏ, hất nó văng ra.
"Ngươi làm gì đó!" Diệp Phong Sa thét lên.
Trong chớp mắt đó, A Tĩnh cũng nhanh như chớp tạt ngang một chưởng, đánh vào ngực Hoa nhi. Hài tử oa lên một tiếng, máu trong miệng phun ra như suối.
Vì chịu lực của hai chưởng đó, hài tử liền bắn văng ra như diều đứt dây. Khi A Tĩnh thu tay lại, bản thân đã chắn giữa Tiêu Ức Tình và hài tử.
"Uỳnh uỳnh uỳnh!" Thân mình hài tử đang ở trên không, đột nhiên cả người nổ tung. Thuốc nổ này uy lực rất lớn, chấn động khiến người ta ù tai hộc máu.
Hồi lâu, đợi khi bình lặng lại rồi, trong sân máu thịt bầy nhầy, như vừa trải qua một trận mưa máu, tanh nồng nhức mũi, mười phần đáng sợ.
A Tĩnh đứng mũi chịu sào bị hỏa dược chấn thương, huyết khí trong cơ thể trào lên, khiến nàng không nén nổi nôn ọe. Những hình ảnh càng cuộn lên trong đầu khiến nàng choáng váng. Nhưng nàng vẫn miễn cưỡng đứng dậy, nói với Tiêu Ức Tình: "Thuộc hạ bất lực, để... để lâu chủ phải kinh sợ rồi!" Nói xong thân mình đã liêu xiêu muốn ngã.
Thân mình Tiêu Ức Tình cũng bị vấy khá nhiều máu, như hồng mai lấm tấm nở rộ trên tấm áo bạch cừu. Vì chấn động của hỏa dược, y không khỏi bắt đầu ho lên sặc sụa, khôgn sao trả lời được. Y chỉ đỡ lấy A Tĩnh không để nàng ngã xuống, liên tiếp điểm vào mấy đại huyệt nơi vết thương của nàng, vừa ho vừa mắng: "Vừa rồi, vừa rồi cô làm gì vậy! Hỏa dược bá đạo như thế cũng cố đỡ lấy? Cô... cô sao có thể đem tính mệnh mình ra đùa như vậy!"
Diệp Phong Sa bên cạnh đã nhận ra nỗi lo âu và sợ hãi khó bề che giấu trong giọng nói của Tiêu Ức Tình, đến cả người có thân phận địa vị như y cũng có lúc lo lắng hoảng hốt như vậy!
A Tĩnh cũng nhận ra chuyện đó, trong lòng chợt ấm áp. Nàng hé nụ cười, gắng gượng mở mắt, nói với Tiêu Ức Tình: "Tôi... tôi không sao. Ngài... thân thể của ngài..."
Nghe thấy những lời này, ánh mắt Tiêu Ức Tình hơi dịu lại, siết chặt tay lại, để A Tĩnh mượn lực của y mà gắng gượng đứng vững, khẽ khàng nói với nàng: "Không sao đâu." A Tĩnh lim dim mắt điều tức, bình tĩnh lại một chút mới rời khỏi y, đứng sang bên.
Lúc này Tiêu Ức Tình mới quay phắt lại, gọi lớn: "Người đâu!" Còn chưa dứt lời, đã có ba người bên ngoài leo tường vào, hai người trái phải quỳ một chân xuống, sợ sệt bẩm báo: "Thạch Ngọc tham kiến lâu chủ! Thuộc hạ bảo hộ không chu đáo, thật đáng tội chết."
Giũ giũ vết máu trên vạt áo, chủ nhân Thính Tuyết lâu chỉ liếc qua đám thuộc hạ, lạnh lùng nói: "Chuyện này quá đột ngột cũng khó trách các ngươi. Chí ít các ngươi cũng bắt được tàn đảng trốn chạy."
Mục quang y như ánh chớp dừng lại trên mình kẻ bị kèm chặt, hừ lạnh một tiếng.
"Báo cáo lâu chủ, tên này vừa chạy từ trong sân ra, bị bọn thuộc hạ bắt lại." Thạch Ngọc bẩm báo.
Tiêu Ức Tình bước tới, đưa tay giật khăn che mặt của sát thủ, lạnh lùng nói: "Quả nhiên là người của Thần Thủy cung! Hừ, hỏa dược vừa nãy hẳn cũng là do ngươi phóng ra nhỉ?" Người đó toan cãi lại, nhưng chạm phải ánh mắt lạnh băng của Tiêu Ức Tình, lại không dám hó hé một câu.
"Lấy giấy dầu quấn hỏa dược lại nhét vào dạ dày hài tử, dùng người làm thuốc nổ, hay cho kế sách xuất kỳ bất ý!" Tiêu Ức Tình vỗ vai tên tù binh, trong mắt hiện vẻ tán thưởng, "Nếu không phải A Tĩnh kịp thời đánh cho hài tử đó phun máu ra, làm ướt một phần thuốc nổ, e rằng ngay cả ta cũng tránh không thoát, ngươi thật đúng là một nhân tài!"
Đối phương thấy Thính Tuyết lâu chủ khen ngợi như vậy, tựa hồ thấy một tia hi vọng sống, chẳng chút nghĩ ngợi liền nói: "Nếu lâu chủ tha cho tiểu nhân một con đường sống, tiểu nhân nguyện làm trâu làm ngựa, xông pha khói lửa vì ngài!"
Dường như sớm đã đoán được câu trả lời như vậy, khóe mắt Tiêu Ức Tình lộ ra nét cười, khẽ gật đầu, hờ hững nói: "Nhân tài như ngươi thế này, giết đi cũng thật đáng tiếc."
Diệp Phong Sa lặng lẽ nhìn từng đứa từng đứa nhỏ vô tội bị mất mạng, hận không ăn thịt được hung thủ, giờ lại nghe thấy ý của Tiêu Ức Tình, còn định trọng dụng tên đao phủ này. Nàng ta bất kể đối phương là nhân vật thế nào, không nhịn được quát lên: "Giết người phải đền mạng, sao có thể lấy bạo thay bạo được!"
Tiêu Ức Tình mỉm cười: "Ta đã giết rất nhiều người, lẽ nào cũng phải đền mạng sao?"
"Tuy hiện giờ không ai giết được ngươi, nhưng trời cao có mắt, kẻ giết người tất sẽ bị người giết!" Phong Sa chẳng chút sợ hãi, lạnh lùng sắc bén độp lại tay bá chủ võ lâm đó. Tả hữu của Tiêu Ức Tĩnh đã biến sắc mặt: lại có người dám nói như vậy trước mặt lâu chủ!
Tiêu Ức Tình ho khan mấy tiếng, chỉ lạnh nhạt gật đầu: "Giỏi lắm, giỏi lắm." Chưa dứt lời y đã bạt đao!
Đao quang lóe lên, ảm đạm như khói, chớp mắt lại thu vào tay áo. Hai đao này không giết Phong Sa, mà chém về phía tay thích khách đang bị bắt giữ!
Một ngang một dọc, một đao xẻ dọc lồng ngực, một đao nữa lại mổ phanh bụng ra. Hai nhát đao đều rất chuẩn xác, nên tuy đã bị mổ phanh bụng nhưng người đó còn chưa tuyệt khí, vẫn rên la không ngớt, thê thảm và đau khổ.
Khi lưỡi đao chém xuống, Tiêu Ức Tình đã lùi lại nên không bị vấy chút máu nào, y chẳng buồn ngó tới kẻ đầy máu me đang lăn lộn hấp hối dưới đất, chỉ lạnh lùng nói: "Không sai, ngươi quả là một nhân tai, ta rất muốn trọng dụng ngươi. Đáng tiếc, ngươi không nên đả thương A Tĩnh..."
Y quay lại, đã có thủ hạ khiêng hai cỗ nhuyễn kiệu tới. Tiêu Ức Tình giơ tay đỡ A Tĩnh lên kiệu rồi mới tự mình lên một cỗ kiệu khác. Lúc lên đường, không biết nghĩ tới chuyện gì, y đột nhiên quay lại, lạnh lùng dặn dò thủ hạ: "Chuẩn bị kiệu, đưa Diệp cô nương cùng đi."
A Tình ngồi trong kiệu nghe thấy sự sắp xếp của Tiêu Ức Tình, không hiểu tại sao y bỗng nhiên thay đổi chủ ý đem Diệp Phong Sa cùng đi. Nhưng nàng cũng không nghĩ nhiều, lại lo cho y khi nãy, rõ ràng đã bị hỏa dược chấn động, thân thể y như vậy làm sao chịu đựng được. Nàng bất giác vén rèm liếc nhìn cỗ kiệu trước mặt, nghe thấy tiếng ho sù sụ của y, lại chau mày. Nàng nhìn vết thương trên tay, cảnh tượng trước mặt lại bị máu che phủ. Vào thời khắc hỏa dược nổ tung, trước mắt nàng dường như hiện ra nụ cười hòa dịu ung dung khi trước, đã cứu lấy một nữ hài Miêu tộc giữa muôn ngàn độc tiêu.
"Thanh Lam..." Trong đáy lòng nàng chợt nhói đau, phải rồi, nàng đã nhớ ra Thanh Lam. Nghĩ đến lần đầu tiên bọn họ gặp gỡ ở Trầm Sa cốc.
"Ta tên A Tĩnh." Nàng nói với vị ca ca định giúp đỡ mình.
Vị ca ca đó mỉm cười nhìn nàng. Thình lình, y phất tay áo, một trận gió chợt nổi lên. Muôn hoa dọc đường tựa hồ bị gió cuốn lên, phấp phới bay đầy trời, cánh hoa đủ màu lấp lánh ánh mặt trời, bay múa quanh mình nàng, mỹ lệ đến mức khiến người ta lóa mắt.
A Tĩnh vẫn còn nhớ cảm giác kinh hỉ và an định trong lòng khi nàng trông thấy những cánh hoa bay đầy trời đó. Được vị ca ca đó bế bổng lên, gương mặt lộ ra nụ cười an tường và điềm tĩnh, sau cùng nàng rụt rè ôm lấy cổ y, ứa nước mắt.
"Cha... cha không cần A Tĩnh nữa!... Ta tưởng rằng, tưởng rằng chẳng ai cần A Tĩnh nữa..." Nàng nắm chặt lấy đóa hoa tím mà Thanh Lam đưa cho, hơi nức nở.
"Đừng khóc nữa... Ta sẽ ở bên muội." Thiếu niên mỉm cười, kéo tay nàng.
"A? Thật sao?" Nàng lúc đó rốt cục cũng he hé nụ cười, gọi một tiếng: "Thanh Lam ca ca..."
A Tĩnh dựa mình vào cỗ kiệu, nắm chặt tấm mộc bài trên cổ, khóe mắt đã rưng rưng.
»»  read more