Chủ Nhật, 30 tháng 1, 2011

Thính Tuyết vi ảnh - Chương chín

Chương chín
 

Tiết Đoan Ngọ
 

Mặc đại phu xem qua phương thuốc liền nói rằng vị nọc rết trong đó không biết phân lượng ra sao, dùng nhiều e rằng hại đến thân thể lâu chủ, bèn bàn bạc với Tần Uyển Từ, mấy ngày sau mới sắc một thang cho lâu chủ dùng, bệnh tình cũng khá lên.

Đúng lúc nọc rết có thể tương xung tương khắc với bệnh lao của lâu chủ.

"Phương thuốc này của phái Tuyết Sơn quá nguy hiểm." Uyển Từ nói với nữ tử áo đỏ, "Có điều xem ra bệnh trạng của lâu chủ đã khá lên nhiều. Chỉ là nọc rết thật không thể dùng nhiều... Uyển Từ muốn đi Trường An một chuyến, bái phỏng Tiết gia tiểu thư Tiết Thanh Mính xem sao."

"Tiết... Thanh Mính?" A Tĩnh chậm rãi thốt lên cái tên vừa quen vừa lạ đó.

"Nửa năm trước Tiết cô nương từng tới Lạc Dương chẩn bệnh cho lâu chủ, chắc cũng có phương sách." Tần Uyển Từ đáp.

"Ừm" A Tĩnh gật đầu nói: "Vậy ngày mai ta sẽ sắp xếp cho cô lên đường."

"Vâng." Tần Uyển Từ lui ra khỏi phòng A Tĩnh.

A Tĩnh gập đơn thuốc lại nhét vào người, sửa sang y phục chỉnh tề rồi đứng dậy mở cửa phòng.

"Tĩnh cô nương, nô tỳ đưa nước đến cho cô." Điệp Lan bưng một chậu nước đứng ngoài, e dè nhìn cô.

"Vào đi." A Tĩnh cau mày, thầm nhủ chẳng hiểu sao mình không hề phát hiện có người đứng ngoài cửa, lẽ nào gần đây trong lâu yên ổn nên bản thân cũng mất cảnh giác sao? Vừa nghĩ ngợi lại đụng phải ánh mắt Điệp Lan, cô chợt lạnh người. Dù sao căn phòng này cũng chỉ cách mật thất có một bức tường.

Điệp Lan vẫn cúi đầu, cô bé ngây thơ không hiểu chuyện, đặt bình trà lên bàn rồi quay sang hỏi A Tĩnh: "Tĩnh cô nương, cô muốn mang đồ điểm tâm tới ngay hay lát nữa mang lại?"

"Khỏi cần nữa, ta còn có việc, cô lui ra đi."

"Vâng."

Nhìn Điệp Lan khép cửa phòng lại, ánh mắt A Tĩnh càng lạnh băng. Cô ta cất bước rất nhẹ nhàng, chẳng hề gây ra tiếng động, hẳn đã luyện qua khinh công, nếu không một cô nương thôn dã sao có thể bước khẽ khàng đến vậy.

Nếu cô ta là gian tế, vậy những kẻ tới cùng với cô ta...

Thế lực Thính Tuyết lâu khuếch trương đến nay, đã gây nên không ít thù oán trong võ lâm. Cô ả Điệp Lan này là do kẻ nào phái tới chứ...

"A Tĩnh." Một giọng đàn ông lạnh lùng vang bên tai cô.

Vẻ lạnh lùng trong mắt vụt tắt, cô đẩy cửa bước vào mật thất.

Thời tiết đang ấm dần lên, lò sưởi trong mật thất cũng không phải đốt suốt ngày nữa. Những ngày ấm áp như hôm nay, cửa sổ phía Bắc cũng mở toang.

A Tĩnh nhìn bạch y công tử ngồi trên giường, quỳ một gối xuống đất hành lễ: "Tham kiến lâu chủ."

"Đứng lên đi, đừng khách khí." Tiêu Ức Tình đáp.

"Sớm thế này, lâu chủ có chuyện gấp gì sao?"

"Gần đây xuất hiện một bang phái, chuyên hạ độc tập kích, đã giết hại mấy đệ tử trong lâu." Tiêu Ức Tình đưa văn kiện trong tay cho cô.

"Lấy bọ cạp và rết làm tiêu chí của bang phái, chuyên dùng độc. Mới thành lập. Bang chủ là Thạch Bằng Phi, có một con gái duy nhất tên Thạch Minh Yên. Bang chúng hơn trăm người, tụ họp ở Tương Châu. Gần đây câu kết với Thiên Y hội, toan dựa vào Thiên Y hội đối kháng với Thính Tuyết lâu." Đó là những dòng ghi trong văn kiện.

A Tĩnh xem qua rồi hờ hững nói: "Muốn diệt sạch bọn họ sao?"

"Không vội gì. Chỉ là một bang hội hơn trăm người thôi mà." Tiêu Ức Tình nghiêm túc lạnh lùng đáp.

"Trước giờ ngài đâu có nương tay thế này." A Tĩnh hỏi: "Lẽ nào có dự tính gì khác ư?"

"Đâu có, ta đã điều tra rồi, đó chẳng qua là ân oán riêng giữa người của đôi bên thôi, cần gì phải kéo cả Thính Tuyết lâu vào."

"Nhưng chúng muốn đối kháng với Thính Tuyết lâu."

"Trước đây Thiên Y hội và tổ chức Phong Vũ vẫn muốn đối kháng Thính Tuyết lâu đó thôi, giờ thêm một bang phái tép riu này có gì đáng ngại!" Tiêu Ức Tình nói, giọng điệu đượm vẻ cao ngạo và ngang tàng không thể kháng cự. Nhất thời A Tĩnh cũng sững sờ nhìn y, chẳng nói chẳng rằng.

Chợt trong gió loáng thoáng vẳng lại tiếng hoan hô.

Tiêu Ức Tình chẳng quay đầu lại, hờ hững hỏi: "Chuyện gì thế?"

"Phải rồi, hôm nay là tết Đoan Ngọ." A Tĩnh sực nhớ ra, liền than thở: "Hôm qua Điệp Lan đã khoe với tôi hôm nay ngoài thành có đua thuyền rồng. Không ngờ lại náo nhiệt đến vậy."

"Đến tết Đoan Ngọ rồi sao?" Tiêu Ức Tình hơi sững người, giọng điệu thoáng vẻ dịu dàng: "Thảo nào mấy ngày nay trong lâu có người xin về thăm nhà."

A Tĩnh cúi đầu, ngón tay chợt đụng vào vỏ Huyết Vi, lòng thầm nghĩ nếu ra ngoài đi dạo cũng hay.

"Chúng ta đi dạo đi." Tiêu Ức Tình đặt tay lên tay cô, nhẹ nhàng nói.

"Ừm."

Bên bờ Lạc hà náo nhiệt vô cùng.

Túi thơm ngũ sắc trong tay cô gái tỏa ra hương lan ngan ngát.

Trên dòng sông đào quanh Lạc thành đã thấy thấp thoáng mấy chiếc thuyền rồng, sóng gợn lăn tăn.

Giữa đám đông ồn ã lại có hai bóng người lặng lẽ, cách biệt hoàn toàn với hoàn cảnh. Nữ tử một thân áo đo, thấp thoáng vẻ lạnh lùng bất khả xâm phạm. Nam tử choàng áo khinh cừu, dù giữa ngày hè nóng bức cũng phải mang thêm một tấm áo cừu trắng khoác ngoài, đầu mày cuối mắt toát lên vẻ cao quý. Y trầm mặc chẳng nói gì, cũng lạnh băng hệt như nữ tử kia.

"Công tử à, ngài mua túi thơm cho cô nương ấy đi." Một cô bé chừng mười lăm tuổi chìa chiếc túi thơm ra trước mặt Tiêu Ức Tình, trên mặt túi thêu bươm bướm vô cùng tinh xảo, thoang thoảng mùi hoa lan.

Y hờ hững liếc qua khiến cô bé đỏ bừng cả mặt, ngón tay khẽ run lên nhưng vẫn cố chấp đưa tới trước mặt.

"Khỏi cần..." Tiêu Ức Tình lạnh nhạt nói.

"Công tử mua một cái đi mà. Ngài xem, cô nương đây xinh đẹp nhường ấy, túi thơm này chứa cỏ ngải và hoa lan, có thể tránh tà đó..." Tiểu cô nương vẫn kì kèo, quyết không bỏ qua cơ hội phát tài. Dẫu sao trong nhà cô cũng còn cả đàn em nheo nhóc đói khổ, mà vị công tử quyền quý này nhất định sẽ mua.

A Tĩnh chỉ hờ hững liếc Tiêu Ức Tình một thoáng rồi lại dời mắt qua chỗ khác.

"Khụ... khụ khụ" Tiêu Ức Tình móc bạc ra ném vào giỏ của cô bé, cầm chiếc túi thơm đưa cho A Tĩnh.

Tiểu cô nương nhận lấy bạc rồi hoan hỉ bước đi. Chỉ có điều cô nương xinh đẹp mà cô bé tán tụng lại chẳng hề nhận lấy chiếc túi thơm bạch y công tử đưa cho, mà cứ thế đi thẳng tới trước.

Tiêu Ức Tình rụt tay lại, nắm chặt lấy dây đeo miệng túi rồi rảo bước theo sau nữ tử áo đỏ.

A Tĩnh đi thẳng tới trước một hàng bánh ú, thì thầm gì đó với người bán rồi cầm một xâu ba bốn đòn bánh ú tới trước mặt Tiêu Ức Tình. Cô đón lấy túi thơm rồi ấn mấy chiếc bánh vào tay y. Tiêu Ức Tình cầm lấy, thấy cô đeo túi thơm vào thắt lưng rồi đòi lại mấy chiếc bánh từ tay y.

Cô cẩn thận bóc một chiếc đưa cho y rồi lại cúi đầu bóc một chiếc cho mình.

"Hóa ra là thế." Tiêu Ức Tình nhận lấy, nhìn chiếc bánh trong tay mình. Bánh ú tỏa ra hương nếp thơm nức, cắn một miếng thấy rất ngon miệng, không bị ngấy hay dính răng.

"Sực nhớ ra ngài cũng chưa ăn sáng." A Tĩnh đã bóc xong cái của mình, ngẩng lên nhìn y.

"Khụ, A Tĩnh, cô cũng có lúc chu đáo thế này sao?" Tiêu Ức Tình nhìn vào mắt cô, nói.

Nữ tử áo đỏ ngoảnh đi chỗ khác, thấy y đã ăn hết một chiếc liền đưa luôn hai chiếc còn lại cho y rồi quay mình vừa đi vừa ăn bánh.

"Nếu kẻ nào trong lâu thấy cô lúc này, e rằng sẽ ngỡ mình nhìn lầm người." Tiêu Ức Tình đi bên cạnh cô, dùng truyền âm nhập mật nói chuyện.

"Sao cơ? Tĩnh cô nương là thần tiên không ăn vật phẩm nhân gian ư? Ngài cũng như vậy, đâu kém gì tôi." A Tĩnh lườm y, cũng dùng truyền âm nhập mật đáp, "Hơn nữa, đường đường là Thính Tuyết lâu chủ lại ăn đồ ăn không rõ lai lịch bên ngoài, không sợ trúng độc sao?"

"Khụ khụ... A Tĩnh."

Ánh mắt A Tĩnh lấp lánh nét cười, cô buông tay xuống, ngón tay lướt qua mấy sợi tua rua trên túi thơm.

"Xuất hiện rồi kìa." Tiêu Ức Tình nói.

A Tĩnh nhìn theo y, chỉ thấy hai người một nam một nữ đang trò chuyện với nhau, nam tử thân hình cao lớn, giữa đôi mày thấp thoáng khí đen. Nữ tử mặc quần lụa xanh màu hồ thủy, vấn tóc, dung mạo đẹp đẽ, phong thái đầy vẻ lẳng lơ, đến Tử phu nhân hoa khôi Lạc Dương không sánh kịp.

"Thạch Bằng Phi và đàn chủ Thanh Long đàn của Thiên Y hội, Mạnh Hàn Ngọc." Tiêu Ức Tình dùng truyền âm nhập mật.

"Nếu là theo dõi thì kêu người của Lam Tuyết các đi được rồi, cần gì phải thân chinh chứ."

"À, nghe nói đàn chủ Thanh Long đàn của Thiên Y hội dung mạo như hoa, lòng như rắn rết, đồng hành với bang chủ Độc Hạt bang, quả là một cặp." Tiêu Ức Tình chẳng hề đáp lời cô, chỉ hờ hững giễu cợt.

A Tĩnh lạnh lùng nhìn y.

"Cha! Cha..." Một cô bé áo vàng chỉ chừng mười một mười hai tuổi chạy về phía Thạch Bằng Phi, kéo tay y nói: "Cha, chúng ta tới phía trước mau đi! Sắp bắt đầu rồi!"

"Con đi rủ tam thúc đi, không thấy cha đang bận việc sao!" Thạch Bằng Phi cau mày đẩy cô bé về phía nam tử đằng sau.

"Đó chính là Thạch Minh Yên sao?"

 "Ừm, cô bé là con gái tam đệ của Thạch Bằng Phi, tên Thạch Bằng Lân, được y nhận làm con, trở thành người kế thừa của Độc Hạt bang."

Cô bé đó có cặp mắt to tròn long lanh, gương mặt hồng hồng như trái táo, không mỹ lệ lộng lẫy nhưng cũng rất thanh tú, sau này lớn lên nhất định là một cô gái đẹp.

Chọn một cô bé như vậy làm người kế thừa sao? A Tĩnh thoáng cười nhạt.

"Cô đừng xem thường cô ta. Tuy tuổi còn nhỏ nhưng tâm tư cô ta rất cẩn mật đó. Nếu cô ấy chẳng phải là người kế thừa Độc Hạt bang, ta cũng muốn nhận cô ta vào Thính Tuyết lâu." Như đoán được suy nghĩ của A Tĩnh, Tiêu Ức Tình nói.

"Độc Hạt bang xưa nay vẫn ở Tương Châu, sao đột nhiên lại xuất hiện ở Lạc Dương?" A Tĩnh trầm mặc hồi lâu, chợt hỏi: "Lẽ nào bọn chúng thật sự định quy thuận Thiên Y hội sao?"

Tiêu Ức Tình chỉ nghiêng đầu nhìn hàng hóa bày trong cửa tiệm bên cạnh.

Thấy y tránh né không đáp, A Tĩnh cũng cho rằng trong lòng y đã có tính toàn, liền làm thinh không hỏi nữa. Vừa nãy Thạch Bằng Phi cũng đã chia tay với Mạnh Hàn Ngọc rồi bế Thạch Minh Yên chen vào giữa đám người xem náo nhiệt.

Sắp đến giữa trưa, trời càng lúc càng oi bức, sau khi xem đua thuyền xong, đám đông đã tản đi gần hết, chỉ còn mùi bánh ú thoang thoảng trên mặt sông.

Trong tòa lương đình bên Lạc hà, có một nam hai nữ.

Nam tử ho khe khẽ, trên gương mặt thanh tú là đôi mắt long lanh thấp thoáng mấy phần nữ khí. Ngón tay y thon dài mà nhỏ nhắn, rõ ràng là bàn tay của kẻ thư sinh yếu đuối, nơi cổ tay còn buộc một chiếc khăn xanh nhạt. Đã là Đoan Ngọ nhưng y vẫn khoác áo cừu dày, tựa như rất sợ lạnh, mỗi khi có gió thổi qua lại ho lên sù sụ. Một nữ tử ảo đỏ đứng ngay bên cạnh y, diện sa che mặt, chỉ lộ ra cặp mắt lạnh băng.

Đối diện với hai người là một nữ tử ăn vận theo lối thiếu phụ. Màu hồ thủy vốn rất khó mặc, nhưng khoác lên mình người đó lại càng tôn lên vẻ phong vận. Dưới ánh mặt trời, nước sơn móng tay của ả cũng lấp lánh sáng. Ả ta quay lại nhìn hai người trước mặt, bờ môi đỏ mọng cong lên, thốt: "Hai vị kêu nô gia vào lương đình ngồi nghỉ, không biết là vì chuyện gì?" Giọng nói uyển chuyển ngọt ngào như oanh kêu yến hót.

"Thượng Quan phu nhân khỏi cần giả vờ nữa." Nữ tử áo đỏ lạnh nhạt lên tiếng, giữa tiết tháng năm mà giọng nói của cô vẫn lạnh lùng như băng tuyết.

"Nô gia không hiểu ý cô nương." Mạnh Hàn Ngọc che miệng cười nói, "Nếu hai vị không có chuyện gì thì nô gia xin phép cáo lui, còn phải về ăn bánh ú nữa." Nói rồi ả đứng dậy định đi.

"Xin Thượng Quan phu nhân dừng bước." Chẳng hiểu nữ tử áo đỏ động từ khi nào, chỉ thấy Mạnh Hàn Ngọc vừa quay mình đã bị cô chặn đường.

"Nhị vị cần gì vất vả vậy chứ." Mạnh Hàn Ngọc vẫn thản nhiên, quay đầu nói với bạch y công tử.

"Thượng Quan phu nhân, công tử nhà chúng tôi có chuyện muốn nói, mời phu nhân ngồi xuống." Giọng nói của nữ tử áo đỏ vang lên sau lưng Mạnh Hàn Ngọc, đầy vẻ cương quyết, không thể kháng cự.

"Ủa? Đường đường là lâu chủ Thính Tuyết lâu, lại có chuyện cần nói với một nữ tử như nô gia sao?" Mạnh Hàn Ngọc cười hỏi.

"Thượng Quan phu nhân khỏi cần khiêm tốn. Thiên Y hội khuếch trương thế lực đến ngày nay, quá nửa số đệ tử quy thuận còn không phải nhờ phu nhân ư?" Tiêu Ức Tình lạnh nhạt nói.

"Ấy, nô gia võ công kém cỏi, đâu thể nói là bọn họ quy thuận Thiên Y hội vì ta được? Tiêu công tử chớ nên nghe lời đồn nhảm." Mạnh Hàn Ngọc lại ngồi xuống ghế, liếc nhìn nữ tử áo đỏ đã lui ra đứng phía sau Tiêu Ức Tình, "Còn Thính Tuyết lâu hiện nay đã thống nhất võ lâm, hôm nay tìm đến phải chăng muốn mời nô gia nhập lâu ư?"

"Đúng là Tiêu mỗ có ý đó, chẳng biết ý Thượng Quan phu nhân thế nào?"

"Chuyện này..." Ánh mắt ả ta dừng lại trên mình A Tĩnh, khóe môi cong lên kiêu kỳ mà mỹ lệ: "Nhưng bên cạnh Tiêu công tử đã có một nhân trung chi phượng đó rồi, nô gia nhập lâu cũng đâu có chỗ nào dung thân chứ. Trừ phi..."

"Trừ phi thế nào?"

"Trừ phi để ta làm Tiêu phu nhân." Mạnh Hàn Ngọc dịu dàng cười nói.

"Khụ khụ khụ..." Ánh mắt Tiêu Ức Tình vẫn lạnh lùng nhưng khóe miệng lại thấp thoáng nụ cười hờ hững: "Làm Tiêu phu nhân cũng chẳng phải không được."

"Thật ư? Lẽ nào Tĩnh cô nương không để bụng sao?" Mạnh Hàn Ngọc nhìn nữ tử áo đỏ nãy giờ vẫn bình thản.

"Chuyện chung thân đại sự của lâu chủ, thuộc hạ đâu thể tùy ý bình luận được." Giọng A Tĩnh vẫn lạnh băng.

"Ha ha..." Mạnh Hàn Ngọc cười phá lên, đầu mày cuối mắt đầy vẻ phong tình, "Nô gia nói chơi thôi mà, Tĩnh cô nương cần gì phải nổi giận chứ. Vả lại nếu làm Tiêu phu nhân thì sao còn làm Thượng Quan phu nhân được nữa? Tiêu công tử, ngài nói thẳng ra đi. Nô gia ngu độn, nói vòng vo mãi e rằng sẽ lỡ việc của ngài."

"Vậy Tiêu mỗ cũng chẳng dài dòng nữa." Giọng điệu Tiêu Ức Tình thay đổi hẳn, "Ba năm trước, Thượng Quan bang chủ lập ra Thiên Y hội, phu nhân vẫn luôn là vợ hiền, giúp ông ấy thu xếp mọi chuyện trong bang. Từ năm ngoái Thượng Quan bang chủ từ trần, phu nhân liền lui lại giữ chức đàn chủ Thanh Long đàn, nhưng vẫn dốc sức cho Thiên Y hội, thực khiến Tiêu mỗ bội phục."

"Thiên Y hội là tâm huyết của tiên phu, nô gia nắm giữ cũng là đương nhiên thôi." Thấy Tiêu Ức Tình nhắc tới trượng phu đã mất, nụ cười của Mạnh Hàn Ngọc tắt hẳn, giọng nói cũng thấp thoáng vẻ tủi hờn.

 "Vậy vì sao lại để Phó Vũ Minh làm bang chủ Thiên Y hội?"

"Tiêu công tử nói chuyện này với nô gia, không biết... có dụng ý gì?" Ánh mắt Mạnh Hàn Ngọc lóe lên vẻ cảnh giác, đứng phắt dậy.

 "Thượng Quan phu nhân thông minh như vậy, lẽ nào không hiểu ý Tiêu mỗ sao?" Tiêu Ức Tình không đáp thẳng mà chỉ ho khẽ, lạnh nhạt nhìn ả ta.

"Hừ, nếu công tử muốn ly gián ta và bang chủ thì ta khuyên người chi bằng để ý tới Tĩnh cô nương bên mình còn hơn!" Mạnh Hàn Ngọc lạnh lùng nói: "Nói nữa cũng chẳng hợp chuyện, nô gia phải về đây."

"Thượng Quan phu nhân, đây có một phong thư, mong phu nhân cầm về xem xét kỹ." A Tĩnh bước tới trước mặt Tiêu Ức Tình, trình lên một bức thư.

"Khỏi cần, cô để lại cho Tiêu công tử nhóm lò sưởi đi!" Mạnh Hàn Ngọc chẳng buồn nhìn, đẩy lá thư ra rồi rời khỏi ngôi đình.

Ánh mắt nữ tử áo đỏ chợt lóe lên sát ý, cô lại chặn trước mặt ả ta, Huyết Vi kiếm trong tay áo lấp lánh thanh quang tuyệt thế, lạnh lùng nói: "Không một ai được phép làm nhục lâu chủ như vậy!"

"Thì sao?" Mạnh Hàn Ngọc hờ hững nhìn cặp mắt đầy sát khí của cô, lòng hơi rúng động, đứa con gái của Huyết Ma này quả thật có mấy phần máu tanh.

"Thôi đi, A Tĩnh." Bạch y công tử lên tiếng.

"Vâng, lâu chủ." A Tĩnh thu tay lại, "Kinh động phu nhân rồi."

Mạnh Hàn Ngọc thầm thở phào nhẹ nhõm nhưng vẻ mặt vẫn thản nhiên, chỉ quay đầu nói với Tiêu Ức Tình: "Tiêu công tử, hôm nay chuyện vãn thực không thoải mái lắm. Ngày sau có dịp mời ngài tới Thanh Long đàn của tôi chơi."

"Được." Tiêu Ức Tình khẽ gật đầu.

 Dõi mắt nhìn Mạnh Ngọc Hàn rời đi, A Tĩnh mới khe khẽ thở dài một tiếng, cô liếc Tiêu Ức Tình, gương mặt lộ vẻ mệt mỏi.

"A Tĩnh." Y gọi.

"Sao?" A Tĩnh miễn cưỡng đáp.

"Nếu cô là Mạnh Hàn Ngọc thì có giữ lại Thiên Y hội nữa không?" Tiêu Ức Tình chợt hỏi.

Ánh mắt A Tĩnh khẽ dừng lại trên gương mặt tuấn tú của y rồi lại lảng đi, trong mắt thấp thoáng nét giễu cợt, nói: "Ôi, làm gì có ai chịu lấy đứa con gái Huyết Ma như tôi chứ..."

Chẳng hiểu bạch y nam tử trước mặt đang nghĩ gì mà ánh mắt chợt mơ màng cả lên.

"Vậy thì, A Tĩnh, gả cho ta đi. Làm thê tử của ta, danh chính ngôn thuận mà tiếp nhận tất cả."

"Không được!"

"Vì sao?"

"Vì... vì tôi không muốn làm quả phụ... Tôi không muốn rơi lệ vì ai cả."

Khụ khụ... sao ta lại có thể quên rằng mình là một kẻ sắp chết chứ. Khóe miệng Tiêu Ức Tình lộ ra một nét cười khổ.

"Nếu tôi lấy chồng, cũng phải gả cho kẻ mạnh nhất trên đời. Đã là kẻ mạnh nhất sao có thể giao cơ nghiệp của mình cho tôi quản lý chứ. Nhưng... nếu thật sự như thế... Thư Tĩnh Dung sẽ dùng cách của mình để bảo vệ tất cả những gì cần bảo vệ!" Nữ tử áo đỏ nói rồi liền ngoảnh đầu nhìn dòng nước bên đình, trái tim nhói lên như bị kim chích.

Bàn tay Thính Tuyết lâu chủ bỗng run lên. Y quay phắt đầu lại, đúng lúc A Tĩnh cũng ngoảnh sang nhìn y. Lần đầu tiên y né tránh ánh mắt cô.

Thấy vẻ chán ngán thấp thoáng trong mắt y, A Tĩnh cũng chẳng nói gì thêm nữa.
»»  read more

Thứ Bảy, 29 tháng 1, 2011

Thính Tuyết vi ảnh - Chương tám

Chương tám
 

Dược phương

Mười ngày sau, Thính Tuyết lâu.

Tin đại thắng Thần Thủy cung báo về lâu.

A Tĩnh nhận lấy phi cáp truyền thư, sắc mặt chợt đổi sang trắng bệch.

Ngày hai mươi tháng tư, Thần Thủy cung bị diệt. Cao đàn chủ và cung chủ quyết một trận thắng bại. Tuy rõ ràng địch không lại nhưng lại cự tuyệt hai vị hộ pháp Bích Lạc Hồng Trần xuất thủ tương trợ. Dựa vào ý chí kiên cường kinh người mà cầm cự giao đấu đến hơn ngàn chiêu, sau cùngvđồng quy ư tận. Đồng thời Diệp Phong Sa cô nương do Lạc Dương tổng lâu phái người hộ tống đi gấp cả đêm tới bên Thủy Kính hồ nhưng lam y nữ tử vừa bước xuống kiệu chỉ kịp tới thu di thể Cao Hoan. Không biết nàng ta đã uống thuốc gì, gục trên thi thể của người yêu rồi không trở dậy nữa.

Ngày hai lăm tháng tư, hành động kết thúc. Nhân mã Thính Tuyết lâu trở về Lạc Dương.

Bích Lạc dâng thư, đã hợp táng Cao đàn chủ và nữ tử đó bên Thủy Kính hồ.

"A Tĩnh..." Tuy sớm đoán được nàng sẽ phản ứng thế này nhưng ánh mắt Thính Tuyết lâu chủ vẫn không khỏi có chút lo lắng.

"Hừ.", tay A Tĩnh dụng lực kéo căng bức thư đến rách toạc. Nàng chẳng hề nghe thấy tiếng gọi của Tiêu Ức Tình, nhãn thần ngưng định.

Tiêu Ức Tình đưa tay ra nắm lấy tay nàng, chợt nhận ra bàn tay nàng lạnh như băng. Nhưng khi ngón tay y chạm vào tay nàng, A Tĩnh bỗng quay phắt đi, rút tay lại.

"Ngài được lắm!" Cơ hồ nghiến chặt răng, dằn từng chữ, ánh mắt nữ tử áo đỏ sắc lạnh như đao, "Mượn đao giết người hay lắm! Tiêu Ức Tình, ngài không buông tha Cao Hoan, ngay cả Diệp Phong Sa ngài cũng không buông tha! Hay... Hay lắm!" Hôm đó nói chuyện với Diệp Phong Sa, A Tĩnh sớm đã xem nàng ta là người mình quý trọng nhất. Lúc này lại một lần nữa nhận được tin dữ của người quen thân, nàng không nén nổi nỗi thất vọng và tuyệt vọng trong lòng mình, không ngừng run lên.

Tay nàng đặt lên Huyết Vi trong tay áo, cố nén giận không rút kiếm.

"Khụ..." Cảm thấy sát khí gần trong gang tấc, Tiêu Ức Tình ho khẽ, y nhìn vào mắt nữ tử bên cạnh, nói, "A Tĩnh, tin ta đi. Đó tuyệt không phải là ý của ta..."

"Ta chưa hề tin ngươi! Xưa nay chưa từng!" A Tĩnh nắm chặt lấy Huyết Vi kiếm, thầm tự áp chế.

"Lẽ nào cô muốn bạt kiếm với ta trước mặt mọi người sao?" Tiêu Ức Tình che miệng ho, nói.

"..." A Tĩnh hơi nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, đứng dậy nói: "Xin lỗi các vị. Thân thể ta không được khỏe, muốn về nghỉ trước."

Nói rồi nàng liền rời khỏi mật thất, không quay đầu lại.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Tĩnh cô nương bỏ đi như vậy, kinh ngạc nhìn Tiêu Ức Tình chẳng lộ biểu tình gì. Chẳng qua chỉ là một sát thủ đàn chủ, một nữ tử bên ngoài, sao Tĩnh cô nương lại tức giận như vậy? Mọi người đều phân vân bất định, nhìn nhau nhưng không ai dám lên tiếng phá vỡ bầu không khí nặng nề này.
Tiêu Ức Tình tựa hồ thầm thở dài, cũng không quản tới nàng nữa, y nói với đám thuộc hạ: "Cao đàn chủ đã chết, khụ khụ... vậy vị trí đàn chủ sát thủ đàn của Xuy Hoa tiểu trúc tạm thời bỏ trống." Thính Tuyết lâu chủ ho khẽ, giở văn kiện ra, bắt đầu bình tĩnh xử lí sự vụ trong lâu.

"Ta quyết định tạm thời để Nhậm Phi Dương thay thế vào vị trí này, thế nào?" Tiêu Ức Tình nhìn mọi người bên dưới, hỏi. Không ai phản đối, xưa nay rất ít người có thể chỉ ra sai sót trong quyết định của lâu chủ.

"Tốt, nếu chứng minh được biểu hiện của Nhậm Phi Dương phù hợp với yêu cầu của một đàn chủ ta sẽ để y chính thức thay thế vị trí của Cao Hoan. Hôm nay... khụ khụ, hôm nay nếu mọi người không có chuyện gì, vậy tạm dừng ở đây thôi." Sau khi y tuyên bố, đám thuộc hạ chia nhau tản đi.

Năm ngày sau, Bích Lạc Hồng Trần hồi lâu.

A Tĩnh vẫn chẳng hề xuất hiện, đám thuộc hạ lén lút suy đoán: chuyện này đối với nhân trung long phượng chỉ e là bế tắc triệt để rồi.

Lâu chủ cũng chẳng hề nhắc tới vì sao Tĩnh cô nương không đi nghênh đón đám đệ tử khải hoàn trở về. Có điều chỉ cần một mình lâu chủ ra cửa Lạc thành nghênh đón đã là tưởng thưởng rất lớn rồi. Đám đệ tử coi y như thần thánh sao còn thắc mắc gì nữa chứ.

Đến tối, trong lâu thiết yến.

Tịch Vũ dẫn theo bảy tỷ muội đến Thính Tuyết lâu đồng thời với cô ta ca múa trong sảnh. Nhất thời sênh ca rộn rã, ngào ngạt hương đưa. Đám đệ tử trở về từ Thần Thủy cung đã buông thả tâm tình vui đùa.

Tiêu Ức Tình độc tọa trên đài cao, liếc mắt nhìn chỗ ngồi bỏ trống bên cạnh, trong mắt lóe lên vẻ than thở lặng lẽ. Xem ra A Tĩnh chung quy vẫn không chịu tha thứ cho y.

Nam Sở lo lắng liếc nhìn đại ca, Tĩnh cô nương sao vẫn không thấy xuất hiện chứ? Y kêu người lại, khẽ dặn dò mấy câu, người đó lập tức rời đi.

Trong đám đệ tử ngồi dưới cũng có tiếng thì thầm khe khẽ, nói gần đây lâu chủ và Tĩnh cô nương bất hòa, chỉ e là vì đóa sen đang múa hát tên Tịch Vũ kia. Ánh mắt rụt rè của nàng ta và phong vận thành thục trong vũ điệu hệt như một đóa sen trắng gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.

Tà áo đỏ kia rốt cục cũng xuất hiện trước mặt chúng nhân, vẫn che diện sa như trước.

"Thuộc hạ tham kiến Tĩnh cô nương." Đám đệ tử thấy nàng nhất loạt hành lễ, tiếng ca hát cũng ngừng lại.

A Tĩnh lạnh lùng bước lên đài cao, sánh vai ngồi cùng bạch y công tử. Lời đồn đại vẫn lan truyền trong lâu về chuyện nhân trung long phượng bất hòa cuối cùng cũng dao động.

Theo tiếng ca hát đang dần nổi lên, ánh mắt Tiêu Ức Tình dừng lại trên người nàng.

"Khụ, rốt cục cô cũng tới rồi." Tiêu Ức Tình hờ hững nói.

"Ta tới gặp Hồng Trần thôi." A Tĩnh lạnh lùng đáp, lại nhìn thấy chén rượu trong tay Tiêu Ức Tình, rốt cục không nhịn được nói, "Hôm nay tuy mở tiệc mừng nhưng ngài... uống ít một chút. Uống rượu không tốt cho sức khỏe ngài đâu."

"Không ngại gì." Tiêu Ức Tình không nghe, vẫn dốc chén rượu vào miệng rồi lại ho lên sặc sụa.

A Tĩnh nhìn y, ánh mắt quan tâm chợt lạnh hẳn đi: nếu bản thân y cứ khăng khăng như vậy thì dù người ngoài nói sao cũng vô dụng cả.

"Khụ khụ..." Nào ngờ Tiêu Ức Tình càng lúc càng ho dữ, dường như sắp phát bệnh.

A Tĩnh hoảng hốt lấy thuốc ra đưa lên miệng Tiêu Ức Tình, chủ động nắm tay y truyền nội lực qua. Nàng khẽ nói: "Ta đưa ngài về mật thất."

Tiêu Ức Tình gật đầu, vẫn nén tiếng ho.

"Chư vị, lâu chủ và ta có chuyện cần xử lí, Tam lâu chủ ở đây phiền ngài lo liệu." A Tĩnh nói một tiếng rồi kéo Tiêu Ức Tình bỏ đi.

Tiếng xì xào bàn tán của đám thuộc hạ lại vang lên, hành vi của nhân trung long phượng bọn họ thật không thể lí giải nổi. Chẳng ai phát hiện ra hai bóng áo hồng áo xanh đang ngồi đó thoắt cũng biến mất.

Tiến vào mật thất, A Tĩnh đỡ Tiêu Ức Tình ngồi xuống giường, còn mình đi khép cửa sổ mật thất lại, lấy tấm lông thú ủ chân cho y, lại ủ lò ấp tay bằng tử kim, đặt vào tay y.

"Không sao đâu." Tiêu Ức Tình vẫn yên ổn ngồi đó, tiếng ho đã ngớt đi rất nhiều, y nhận lấy lò ấp tay nói với A Tĩnh.

Bước chân A Tĩnh chợt khựng lại, sững sờ nhìn kẻ đang ho khẽ trước mặt mình.

"Chỉ là tìm cách để mượn cớ rút lui thôi." Tiêu Ức Tình phẩy phẩy tay.

"Thuộc hạ Bích Lạc, Hồng Trần tham kiến lâu chủ, Tĩnh cô nương." Hai bóng áo hồng áo xanh từ bên ngoài tiến vào mật thất, quỳ một gối xuống đất.

A Tĩnh thấy Tiêu Ức Tình giả bệnh đã hơi giận nhưng thấy Bích Lạc Hồng Trần tiến vào nên không tiện phát tác, đành đứng yên đó, đi chẳng được, nán lại cũng chẳng xong.

"Bẩm lâu chủ đã đưa người đến rồi."

"Để bọn họ vào." Tiêu Ức Tình cười, nói, "A Tĩnh, cô ngồi đi."

Không đợi nữ tử áo đỏ có phản ứng gì, một giọng nói cực kỳ quen thuộc đã vang lên: "Tĩnh cô nương." Lại thêm hai bóng người choàng áo đen xuất hiện trong mật thất.

"Diệp Phong Sa?" Trong mắt A Tĩnh lộ ra vẻ kinh ngạc cực độ.

Người thấp hơn cởi áo choàng ra, để lộ dung nhan xinh đẹp, không phải Diệp Phong Sa thì còn ai! Người cao lớn bên cạnh cũng cởi áo choàng ra, chính là Cao Hoan. Y không giữ bộ mặt âm trầm như xưa nữa, nụ cười rạng rỡ đã xuất hiện trên gương mặt y.

Nhưng y tắt ngay nụ cười, quỳ một gối, nói: "Tham kiến lâu chủ, Tĩnh cô nương."

"Đứng dậy đi." Tiêu Ức Tình hờ hững nói, "Đàn chủ sát thủ đàn đã chết rồi, về sau nếu gặp ta không cần phải như vậy nữa."

"Quỳ này của thuộc hạ là quỳ thay cho Cao Hoan đã chết, đa tạ lâu chủ đã ban cho Cao Hoan cái chết để cải tử hoàn sinh."

A Tĩnh đã hiểu ra dụng ý của Tiêu Ức Tình, nhưng không tiện tỏ ý gì với y, chỉ nói với Diệp Phong Sa: "Vậy là các người phải mai danh ẩn tính rồi."

"Phải." Diệp Phong Sa cười nói, "Vẫn phải đa tạ lâu chủ, nếu không có ngài, Cao Hoan muốn rời khỏi Thính Tuyết lâu không biết sẽ bị bao nhiêu cừu gia truy sát. Hiện giờ thật có thể bình bình an an rồi."

A Tĩnh gật đầu, nói rất thật lòng: "Tốt quá rồi."

"A Tĩnh, bọn họ phải lập tức đi suốt đêm rời khỏi Lạc Dương ngay." Giọng nói của Tiêu Ức Tình cũng không còn vẻ lạnh nhạt nữa mà thoáng chút ôn hòa, "Có lời gì mau nói ra đi."

Hồng Trần Bích Lạc nhìn nhau rồi bước ra ngoài mật thất. Cao Hoan lặng lẽ đứng một bên nhìn Diệp Phong Sa. Tiêu Ức Tình lặng lẽ ngồi trên đài cao nhìn A Tĩnh.

A Tĩnh nào ngờ vừa trùng phùng chốc lát đã phải biệt ly, không khỏi có chút quyến luyến. Nàng thoáng sững người, cũng chẳng nói nên lời. Diệp Phong Sa nhìn nàng rồi rút ra một mảnh giấy, đặt vào tay A Tĩnh, nhẹ nhàng nói: "Đây là phương thuốc làm thuyên giảm bệnh lao do Tuyết Sơn phái truyền lại, tuy không thể trị tận gốc căn bệnh của Tiêu công tử nhưng cũng tạm cầm cự được. Tôi vắt óc mấy ngày mới nhớ ra được, cô cầm lấy kêu đại phu xem xem có gì không ổn không."

"Phong Sa..."

"Cô và lâu chủ đối đãi tôi như vậy, Phong Sa không có gì báo đáp. Phương thuốc này coi như là lễ vật tạ ơn của tôi đi." Diệp Phong Sa vẫn khẽ khàng nói, "Cô còn nhớ những lời hôm đó nói với tôi chăng?"

"Lời nào cơ?" A Tĩnh thoáng ngẩn người.

"Cô từng nói cô nguyện đem cả tính mệnh và chân tâm giao phó cho y. Bất kể sau này khi nào cô khôi phục lại kí ức, cô cũng phải nhớ lấy cô đã nói câu này đó!"

A Tĩnh chỉ thấy hai má nóng bừng, may có diện sa che đậy mới không bị người bên cạnh phát giác. Nàng nhìn vào mắt Diệp Phong Sa, gật đầu nói: "Miễn là không trúng Ngọc Tâm cổ lần nữa, ta nghĩ sẽ không quên đâu."

"Còn một việc nữa muốn nói với cô, hôm đó tôi đi từ biệt Tiêu công tử. Y nói với tôi, đời này y chỉ yêu có một người mà thôi."

A Tĩnh chợt sững sờ, vô thức nhìn sang bạch y nhân bên đó, không nói gì.

"A Tĩnh, cô nhất định phải hạnh phúc đó!" Lam y nữ tử nói câu cuối cùng vào tai A Tĩnh. Nàng ta mỉm cười nhìn Tĩnh cô nương và lâu chủ rồi lại bên cạnh Cao Hoan, khoác áo choàng lên.

"Hữu duyên tái kiến!" Tiêu Ức Tình nói.

"Hữu duyên tái kiến!" Hai người sánh vai ra khỏi cửa.

Hồi lâu A Tĩnh mới định thần lại, nắm chặt lấy phương thuốc trong tay, quay lại nhìn Tiêu Ức Tình.

"Ta... lại trách lầm ngài rồi." Nàng khẽ nói rồi quỳ một chân xuống nói: "Thuộc hạ hiểu lầm lâu chủ, xin lâu chủ trách phạt."

"Đứng lên đi." Tiêu Ức Tình hờ hững nói.

Nhất thời chỉ nghe thấy tiếng lửa trong lò tí tách. A Tĩnh không trông rõ được biểu tình của y giấu sau ánh lửa, nhưng vì có diện sa nên Tiêu Ức Tình cũng chỉ có thể thấy rõ cặp mắt nàng.

"A Tĩnh, ta chỉ mong... cô có thể tin tưởng ta." Thính Tuyết lâu chủ nói, y nhìn nữ tử áo đỏ, ánh mắt chân thành mà tha thiết, ngưng trọng nói từng chữ từng chữ một.

Nhưng A Tĩnh chỉ nắm chặt lấy Huyết Vi trong tay áo, hồi lâu mới khe khẽ nói: "Được."

Gương mặt xanh xao của Thính Tuyết lâu chủ chợt thấp thoáng ánh sáng kỳ lạ, hạ giọng nói: "Đa tạ."

Qua một lúc lâu, A Tĩnh chợt nghe văng vẳng tiếng ca hát bên ngoài truyền lại, bèn nghiêng đầu nói: "Lâu chủ đã vô sự, chi bằng trở lại đại sảnh thôi."

"Cũng được." Tiêu Ức Tình ho khẽ, đứng dậy.

A Tĩnh cất phương thuốc vào ngực áo, đợi y bước tới bên mình mới cùng đi ra. Hai người sánh vai ra khỏi Bạch lâu, đi tới đại sảnh.

Dọc đường, làn gió mát cuối xuân khẽ khàng lướt qua, A Tĩnh hơi cúi đầu nói với TIêu Ức Tình: "Lâu chủ, thuộc hạ còn có việc phải đi làm ngay." Nói rồi nàng liền quay lại Bạch lâu.

Bạch y công tử dừng bước, chẳng đi tiếp nữa. Y tựa lan can nhìn theo.

Trên bầu trời đêm có một vầng trăng khuyết, lại có vài ngôi sao bên cạnh mặt trăng. Ánh trăng chênh chếch rọi xuống, soi tỏ chiếc bóng cô đơn bên dưới.

Tuy đại sảnh náo nhiệt cách chẳng bao xa nhưng bạch y công tử thà cứ đứng mãi ở đây. Không có tà áo đỏ kia làm bạn, dù cho ngồi giữa dạ yến mừng nhất thống thiên hạ, cũng chẳng có gì thú vị.

Gió nổi lên, Tiêu Ức Tình không nhịn được ho lên sù sụ.

"Lần này không phải giả vờ nữa chứ?" Giọng nói lạnh lùng của A Tĩnh trong đêm se lạnh này dường như lại rất ấm áp.

Thính Tuyết lâu chủ quay đầu lại, nữ tử áo đỏ tay cầm một tấm áo cừu trắng khác hẳn chiếc áo choàng mà mùa đông y vẫn mặc, tấm áo này mỏng hơn nhiều, chính là chiếc y thường mang theo khi ra ngoài vào mùa xuân. Thấy y chăm chú nhìn mình, chẳng hề phản ứng, khóe miệng A Tĩnh dưới tấm diện sa hơi nhếch lên, bước tới trước, giũ áo choàng ra khoác lên mình y.

"Đi thôi." Choàng áo cho y, buộc lại cẩn thận, A Tĩnh chẳng ngẩng đầu lên, đi thẳng tới đại sảnh.

Trên áo choàng tựa như còn vương hơi ấm bàn tay nàng, trong mắt Tiêu Ức Tình thoáng nụ cười, rảo bước đi tới, chặn trước mặt A Tĩnh.

"Sao vậy?" A Tĩnh nhìn y.

"Mặc áo choàng rồi cũng chẳng cần vào nữa. Dù sao khi nãy cũng đã đi rồi." Tiêu Ức Tình nói.

A Tĩnh nhìn y, không hiểu y đang nghĩ gì, nàng thoáng nghĩ ngợi rồi gật đầu: "Cũng được, tùy ngài."

Một cơn gió lướt qua thổi tung diện sa của A Tĩnh. A Tĩnh hơi cau mày, lách mình đi tránh gió. Tiêu Ức Tình thấy vậy đưa tay vén diện sa của A Tĩnh lên, đăm đăm ngắm gương mặt thanh lệ của nàng rồi chợt ghé đầu lại gần.

"..." A Tĩnh kinh ngạc, nàng vô thức né ra, nói: "Lâu chủ..."

Tiêu Ức Tình vốn chỉ muốn nhìn xem khí sắc của nàng, chẳng ngờ A Tĩnh lại phản ứng mạnh như vậy. Thần sắc y thoáng ảm đạm đi, hỏi: "Gần đây... có nhớ ra chút gì không?"

Diện sa rủ xuống một bên má, A Tĩnh bèn kéo xuống, nắm chặt trong tay. Nàng cụp mắt xuống nhìn tấm sa trắng đó, không nói.

"Nếu chưa thì mai để Mặc đại phu khám lại cho cô xem, Ngọc Tâm cổ lưu lại lâu trong não cô thật không ổn." Tiêu Ức Tình ho một tiếng, vẫn chăm chú nhìn nàng.

"Không cần đâu. Chất độc e rằng đã giải gần hết rồi." A Tĩnh vẫn cúi đầu.

"Vậy cô nhớ lại cả rồi sao?"

"Vẫn chưa nhớ ra hoàn toàn?" A Tĩnh lại trầm lặng hồi lâu, ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt thấp thoáng vẻ nữ khí, lấp lánh như sao trời đó. Nàng chợt bĩu môi nói: "Lâu chủ, tính tình của A Tĩnh thay đổi nhiều lắm à?"

Nụ cười đó giống hệt lúc xưa khi nàng tự nhủ rằng mình thích nữ tử tên Diệp Phong Sa đó. Nhưng nụ cười của nàng khi đó lại đượm đầy vẻ chua chát. Tiêu Ức Tình thấy A Tĩnh như vậy lại liếc mắt nhìn sợi dây cũ kỹ trên cổ áo nàng.

Theo ánh mắt của y, A Tĩnh đưa tay lần lên tấm mộc bài, nắm trong lòng bàn tay.

Tiêu Ức Tình thấy vậy, ánh mắt chợt tối sầm, không nhịn được lại ho lên sặc sụa.

"Ta đã nhớ ra chuyện của Thanh Lam sư huynh rồi." A Tĩnh chậm rãi nói, "Y rất tốt với ta. Sau khi cha mất, chỉ có y đối tốt với ta nhất. Nhưng vì cứu ta mà y đã vong mạng. Ta biết, đến tận bây giờ, y vẫn ở trong tấm mộc bài này che chở cho ta. Mối ân tình này, đến kiếp sau ta cũng chưa chắc đã trả hết."

Tựa như đang chìm đắm trong những hồi ức đẹp đẽ khó mà thoát ra nổi, trong mắt A Tĩnh đã long lanh ngấn lệ.

"Sau khi mất đi ký ức, mọi chuyện đều trở nên đơn giản. Khi nhớ lại rồi... có thể nghĩ kỹ mọi chuyện từ đầu đến cuối một lượt. Sư huynh đã chết rồi, ta được y bảo hộ nên phải sống cho thật tốt, không nên đắm chìm vào quá khứ." A Tĩnh vuốt tóc mai.

Nói rồi nàng dõi mắt nhìn theo vầng trăng sáng rọi xuống hành lang, không nói nữa.

Thính Tuyết lâu chủ nhìn nàng, thần sắc phức tạp.

Tà áo đỏ trong đêm trở nên hư ảo, nhưng thân mình nàng hơi run rẩy trước gió. A Tĩnh buông cánh tay đang nắm mộc bài ra, thõng tay xuống.

Qua một lúc lâu, A Tĩnh chợt thở dài một tiếng: "Mọi người đều nói chúng ta là nhân trung long phượng phải không?"

"Rất nhiều người nói vậy." Ngữ khí của Tiêu Ức Tình cũng có vẻ than thở.

"Ngài thấy sao?" A Tĩnh vẫn quay lưng lại phía y, làm như vô tâm hỏi.

Tiêu Ức Tình không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn bóng lưng của nàng. A Tĩnh đợi hồi lâu không thấy y đáp liền quay lại.

Trong sát na bốn mắt giao nhau, A Tĩnh tựa hồ nhìn thấu suốt đôi mắt y.

"Khụ khụ..." Tiêu Ức Tình thấy khí lạnh dần dần ngấm vào phế phủ, liền ho sặc lên.

A Tĩnh bất giác bước tới một bước, đỡ lấy y, khẽ nói: "Về đi thôi." Nàng nhớ đến phương thuốc Diệp Phong Sa cho mình: bệnh của lâu chủ nhất định không để dây dưa nữa.
»»  read more

Thính Tuyết vi ảnh - Chương bảy

Chương bảy
 

Trải lòng

"Tĩnh cô nương, có phải vì chuyện của tôi và Cao Hoan khiến cô và Tiêu công tử bất hòa với nhau không?" Diệp Phong Sa quay lại phòng của A Tĩnh hỏi.

A Tĩnh đang xem văn điệp bèn ngẩng lên cười: "Sao thế?"

Nhưng Diệp Phong Sa lại thấy gương mặt mỹ lệ của nàng rõ ràng vô cùng tiều tụy. Nàng ta không khỏi dịu giọng: "Tĩnh cô nương lớn hơn tôi hai tuổi, coi như là tỷ tỷ của tôi nên tôi có mấy lời muốn nói với cô..."

Không đợi nàng ta nói tiếp, A Tĩnh đã cắt ngang: "Đừng nói nữa, cô không hiểu nội tình đâu. Chẳng liên quan gì đến chuyện của cô và Cao Hoan... chúng ta... chỉ là có chút hiểu lầm thôi mà." Tựa hồ không muốn nói kỹ hơn nữa, nàng chuyển đề tài hỏi: "Mấy ngày này cô có gặp y không?"

Diệp Phong Sa nóng bừng mặt khẽ nói: "Hôm trước có gặp một lần... nhưng từ hôm qua trở đi, tới tìm thì y đi vắng. Người ta nói... là Tiêu công tử phái y đi rồi."

A Tĩnh thoáng sững người, lát sau mới thở dài nói: "Phải rồi... ôi, ta vẫn không có cách nào khuyên được lâu chủ giải phóng cho y."

"Không sao đâu, thật ra tôi phải sớm biết rằng số mệnh của y là do lâu chủ định đoạt. Tôi chỉ... không muốn hai vị vì chuyện của tôi và y mà phát sinh tranh chấp."

"Nhưng, nhưng có điều... thật ra vốn là chuyện trong lâu, ta lại đem đi nói với cô. Lâu chủ... phái y đi Tây Thục, tháng tới sẽ tấn công vào Thần Thủy cung."

"Thần Thủy cung?"

"Phải, cũng coi như báo thù cho cô."

Diệp Phong Sa thần sắc thảm đạm, gật đầu: "Nhưng vẫn những đại nhân vật như các vị cũng có lợi. Chỉ là không ngờ lại phái Cao Hoan đi... nguy hiểm lắm phải không?"

"Lâu chủ đã có kế hoạch vẹn toàn, cô đừng lo." A Tĩnh nói. Nàng nhìn Diệp Phong Sa, chợt nghĩ tới chuyện gì đó, thoắt biến sắc mặt. Diệp Phong Sa cũng cáo từ lui ra cửa.

"Tĩnh cô nương, tới giờ cơm trưa rồi. Lâu chủ mời cô tới Bạch lâu dùng cơm." Bên ngoài vang lên giọng rụt rè của một nữ tử, đó là một trong chín cô gái, tên gọi Điệp Lan, mười sáu tuổi, đương nhiên là tuyệt sắc. Nhưng đó lại là một cô nương có chủ kiến. Tiêu Ức Tình ban cô cho A Tĩnh làm thị nữ. A Tĩnh vốn muốn chối từ, nhưng thoạt đổi ý nên vẫn thu nhận. Ngoại trừ Tịch Vũ được Tiêu Ức Tình giữ lại, bảy người kia được phái đến các nơi trong lâu làm nha đầu sai vặt.

"Biết rồi." A Tĩnh nhíu mày, ôm văn điệp lên đi tới Bạch lâu.

Còn chưa bước vào lâu đã nghe thấy tiếng ca của nữ tử bên trong. A Tĩnh cau mày, không muốn tiến thêm bước nào nữa. Diện sa của nàng đã che đi bờ môi mím chặt, ánh mắt A Tĩnh sắc lạnh, bước vào. Tiếng ca lập tức ngưng bặt.

Bạch y công tử, bạch y mỹ nữ.

A Tĩnh chỉ thấy trước mắt mình một vùng trắng xóa mênh mang, chói chang khiến nàng nhức cả mắt.

"A Tĩnh, ngồi đi." Tiêu Ức Tình thấy tà áo đỏ đó liền lộ ra nụ cười hờ hững, vỗ vỗ lên chỗ ngồi bên cạnh y.

A Tĩnh lạnh lùng nhìn bạch y nữ tử trong phòng, thản nhiên bước tới đặt văn điệp lên bàn, ngồi xuống, hỏi: "Hồng Trần và Bích Lạc khi nào về?"

"Ta đã phái hai người họ đi Thần Thủy cung trước rồi."

"Đã có hai người họ vì sao còn không buông tha Cao Hoan chứ?"

"Ta không bắt y giết Diệp Phong Sa là đã nể mặt cô lắm rồi đó." Nụ cười trong mắt Tiêu Ức Tình đã tắt ngấm, y nhìn ra ngoài lạnh nhạt nói.

A Tĩnh không nhìn y nữa, đứng dậy toan đi.

"Đợi một chút, ăn cơm xong rồi đi." Tiêu Ức Tình kéo tay cô lại, giữ chặt lấy.

Cảm giác run rẩy mơ hồ thoáng qua lòng A Tĩnh, cô thoạt cứng người rồi ngoan ngoãn ngồi xuống.

"Tịch Vũ, múa khúc Thác Chi đi." Tiêu Ức Tình lại quay sang nói với bạch y nữ tử đứng trong phòng.

"Ta không cao hứng như ngài vậy đâu." Ánh mắt A Tĩnh chợt biến đổi, lạnh lùng nói: "Còn bao nhiêu việc đang đợi xử lí, thuộc hạ còn phải trở về Phi Y lâu." Nhưng Tiêu Ức Tình vẫn nắm chặt lấy tay nàng, không rút ra được, nàng đành miễn cưỡng ngồi lại.

Tịch Vũ sợ sệt liếc A Tĩnh, quỳ xuống cung cung kính kính hành lễ với Tiêu Ức Tình rồi mới đứng dậy. Nàng ta mới vừa mười lăm tuổi, tươi đẹp trong sáng như trăng tháng ba ở Giang Nam, trong mắt vẫn lộ ra vẻ e sợ, như con nai nhỏ kinh sợ khiến người ta không nỡ nào hà khắc với nàng ta. Nhưng điệu múa của nàng ta lại thật tiêu hồn. Khi giơ tay cất chân vũ vận phi dương lại có vẻ đẹp như hồi phong lưu tuyết. Nhưng Tiêu Ức Tình lại chẳng hề để mắt tới dáng múa tuyệt diệu của nàng ta mà chỉ nhìn nữ tử áo đỏ bên cạnh.

Sau đó có người hầu mang đồ ăn lại bày trên bàn. A Tĩnh động đậy ngón tay nhưng không nhúc nhích được, bất đắc dĩ phải nói: "Giữ ta lại ăn cơm nhưng lại không cho ta cầm đũa à? Ngài kêu ta làm sao ăn đây?"

Tiêu Ức Tình cười, buông tay ra, cũng không nhìn nàng nữa, nói: "Có lẽ cô dọn tới Bạch lâu ở đi."

"Hả?" A Tĩnh sững người.

"Bên ngoài mật thất còn có một phòng ngủ. Trước khi mất đi ký ức, cô vẫn luôn ở đó."

A Tĩnh gật gật đầu. Dường như nàng nghĩ tới việc gì đó, bèn hỏi: "Nhậm Phi Dương... ở đâu vậy?"

Tiêu Ức Tình chẳng ngờ A Tĩnh lại hỏi vậy, cũng không giấu giếm nói: "Đương nhiên là ở Xuy Hoa tiểu trúc, nơi huấn luyện sát thủ rồi. Nhưng... cô đừng vọng tưởng ta sẽ để y li khai Thính Tuyết lâu."

"Ta không thể giúp Cao Hoan li khai Thính Tuyết lâu. Nhưng... xin ngài cho phép để Phong Sa gặp Nhậm Phi Dương một lần, được không?"

Tiêu Ức Tình như có tâm sự, nhón lấy một miếng bánh ngọt, nhưng không ăn mà chỉ gảy gót từng chút từng chút một.

"Cô đối với nàng ta quả là hết lòng đấy nhỉ." Tiêu Ức Tình hỏi.

"Nàng ta là bằng hữu của ta." A Tĩnh nói.

".... Được, ta đáp ứng cô để bọn họ gặp nhau. Nhưng chỉ một lần thôi đấy."

"Đa tạ lâu chủ."

Mấy ngày sau. A Tĩnh dẫn Diệp Phong Sa đi gặp Nhậm Phi Dương, nàng nói có phần áy náy: "Lâu chủ đáp ứng ta để cô gặp y một lần. Còn Cao Hoan... ta quả thực không làm gì được."

"Không sao đâu. Thật ra không thể ở cùng y, tôi cũng không tiếc nuối gì." Thấy trong mắt A Tĩnh lộ vẻ kinh ngạc, nàng ta cúi đầu xuống khẽ nói: "Quan trọng là chúng tôi đều hiểu tâm ý của người kia. Dù suốt đời chẳng thể gặp nhau, chúng tôi vẫn có thể quả quyết rằng, chúng tôi sẽ ghi nhớ đối phương trong lòng mình cho đến lúc chết. Tĩnh cô nương, tôi... thật không biết phải cảm tạ cô thế nào."

A Tĩnh nhất thời không trả lời. Nàng ngẩn ngơ nhìn những cánh hoa bay lả tả trong vườn, trong đầu chợt hiện ra mấy câu: "Ngươi không hiểu đâu. Giữa ta và y rõ ràng là có cảm tình hơn nữa còn là thứ cảm tình sâu sắc mà ngươi không thể tưởng tượng được. Tuy chúng ta đôi bên chưa từng nói ra nhưng trong lòng chúng ta đều hiểu."

Đó là lời nàng từng nói với một kẻ đã hủy dung. Khí đó tựa như có mối nguy gì đó đang cận kề. Nhưng kẻ đó vẫn hướng về nàng, đưa tay ra, chờ đợi thái độ của nàng. Nàng liền nói mấy lời này. Nhưng mà, "y" đó lẽ nào là Tiêu Ức Tình sao? Khi đó... đã phát sinh ra chuyện gì nhỉ...

"Tĩnh cô nương, cô sao thế?" Diệp Phong Sa khẽ hỏi, nàng ta thấy A Tĩnh ngơ ngẩn xuất thần hồi lâu, không nén được buột miệng hỏi.

"Không, không sao đâu." A Tĩnh định thần lại, cười, "Đi thôi, ta dẫn cô đi gặp Nhậm Phi Dương. Thương thế của y đã lành lâu rồi, lâu chủ tự mình giám sát huấn luyện y đó."

"Y... ổn chứ?" Qua một hồi lâu Diệp Phong Sa mới hỏi khẽ.

"Thân thể rất khỏe. Nhưng... cũng không ổn lắm đâu. Huấn luyện sát thủ... cực kỳ khắc nghiệt đó."

"Y từng nói chỉ gia nhập Thính Tuyết lâu một năm thôi mà, không phải sao?"

"Phải. Nhưng ta cho cô biết, chỉ cần y bước vào lối sinh hoạt đó thì sẽ cam tâm tình nguyện ở lại cả đời, vĩnh viễn không li khai. Cô biết đấy, lâu chủ có năng lực này, không ai có thể kháng cự được ảnh hưởng và ý chí của y. Vả lại lâu chủ cũng sẽ không để y đi đâu." Khẩu khí của A Tĩnh đã khôi phục lại vẻ lạnh lùng.

Thấy trong mắt Diệp Phong Sa thoáng qua vẻ xót xa và bi phẫn, A Tĩnh khẽ hỏi: "Cô... quan tâm tới y vậy sao?"


Qua một lúc lâu Diệp Phong Sa mới thở dài, buồn bã hỏi: "Cô nói xem, nếu đã hẹn thề sinh tử với một người, nhưng đồng thời trong lòng lại vấn vương một người khác, vậy có phải là bất trung và phản bội không?" Nàng ta chẳng muốn giấu giếm A Tĩnh tâm sự của mình, lòng ngổn ngang trăm mối, thở dài: "Cao Hoan và tôi đã rõ ràng rồi. Nhưng tôi vẫn không quên cái đêm trong mật thất đó! Trước sau tôi không sao quên được dũng khí đồng sinh cộng tử của tôi và y khi nỗi khiếp hãi và tử vong cận kề."

Nàng ta ngẩng lên hỏi: "Cô có lí giải được không?"

"Trong đời người ta đâu phải chỉ yêu có một người mà thôi." A Tĩnh trầm mặc hồi lâu, đầu óc xoay quanh hình ảnh của Thanh Lam và Tiêu Ức Tình. Nàng nhớ tới Thanh Lam, nhớ tới những tháng ngày êm đềm tươi đẹp đó, nhớ tới sự chiếu cố vô tư của Thanh Lam đối với nàng, thậm chí không tiếc mạng đi cứu nàng. Nhưng đối với Tiêu Ức Tình chỉ có vẻn vẹn bấy nhiêu tháng ở bên nhau, nhưng lại là một tình cảm khắc cốt minh tâm khác.

A Tĩnh thở dài, mới nói: "Thực ra nếu muốn để Cao Hoan đi, Nhậm Phi Dương chắc sẽ phải thay thế y làm đàn chủ."

Diệp Phong Sa giật mình: "Vậy y sẽ vì tôi và Cao Hoan mà gián tiếp hi sinh sao?"

A Tĩnh gật đầu: "Không sai. Muốn cứu Cao Hoan phải có người hi sinh, thay vào vị trí đó..." Nàng thấy nước mắt của Diệp Phong Sa, khẽ thở dài, giơ tay khẽ vuốt tóc, "Đi thôi, đừng chần chừ nữa."

Hoàng hôn buông xuống.

Tuy đã giữa mùa xuân nhưng khí trời vẫn khá lạnh.

Diệp Phong Sa đã gặp Nhậm Phi Dương. Nàng ta quyết định li khai Thính Tuyết Lâu, kiếm một nơi yên tĩnh để lưu lại.

Khi Diệp Phong Sa tới Phi Y lâu mới nhớ ra A Tĩnh đã dọn tới Bạch lâu, liền đến Bạch lâu. Nhưng cô còn chưa lên lầu đã nghe thấy tiếng hát của nữ tử.

A Tĩnh xưa nay không ca hát, vậy ai đang ở trên lầu? Diệp Phong Sa không khỏi nghĩ tới lời đồn đại lén lút trong lâu gần đây, về việc lâu chủ nạp sủng cơ, Tiêu Tĩnh bất hòa. Không biết lấy đâu ra dũng khí, nàng ta kiên quyết đi lên lầu. Nhưng nàng ta đã khựng lại ngay trước cửa.

Điệu múa trong phòng vừa ngưng lại, Tịch Vũ một thân bạch y phủ phục trên thảm như thiên nga, mái tóc mềm mại óng mượt xõa đầy lưng. Tiêu Ức Tình mình khoác áo lông trắng, ngồi trên giường, tay nâng một chén mỹ tửu. Thấy nàng ta thình lình tiến vào, y chẳng hề đổi sắc, nhưng Tịch Vũ lại kinh ngạc khẽ kêu lên.

"Cho cô ta lui ra đi. Tiêu công tử, tôi có lời muốn nói với ngài." Phong Sa lặng lẽ trỏ Tịch Vũ nói với Tiêu Ức Tình. Khẩu khí không cho phép phản bác. Tiêu Ức Tình lúc này mới ngẩng đầu lên, hờ hững liếc nhìn cô rồi nói với Tịch Vũ: "Cô ra ngoài trước đi."

Tịch Vũ kinh ngạc liếc nhìn Phong Sa rồi lui ra.

Sau khi cửa khép lại, trong phòng chỉ còn lại hai người, và một lò lửa đang âm ỷ cháy.

"Cô nói đi." Tiêu Ức Tình buột miệng, ngữ khí ôn tồn nhưng đầy uy hiếp, y khẽ chớp mắt, ánh mắt càng sắc lạnh: "Nếu ta thấy những lời cô nói không lọt tai thì cô sẽ phải trả giá đặt vì vừa nãy dám nói như vậy với ta đó."

Phong Sa gật đầu, ngồi xuống đối diện với y, nhìn thẳng vào y rồi lạnh lùng nói: "Ngài mang bệnh lao, vốn không sống được quá hai mươi tuổi."

Tiêu Ức Tình gật đầu: "Phải. Nhưng ta năm nay đã hai mươi sáu rồi."

"Vậy nhất định ngài đã phải chịu nhiều thống khổ, trả một giá rất đắt để kéo dài sinh mệnh của mình." Phong Sa lạnh nhạt nói, thân làm một thày thuốc, nàng ta rõ ràng rất quan tâm tới chuyện này, "Hơn nữa nhất định ngày đêm ngài đều chìm trong ám ảnh tử vong, sống cuộc đời được bữa nay lo bữa mai."

Sắc mặt Tiêu Ức Tình vẫn thản nhiên, nhưng khóe miệng lại có nụ cười hờ hững, y nhìn ra ngoài cửa sổ lạnh nhạt nói: "Nực cười thật, cô là người đầu tiên coi ta như một bệnh nhân tội nghiệp đấy... cô nói sai rồi, ta chẳng sợ gì cả, kể cả tử vong."

"Không! Ngài sợ, ngài sợ chết!" Nhưng không đợi y nói tiếp, khẩu khí của Diệp Phong Sa chợt thay đổi, lại cắt lời Thính Tuyết lâu chủ lần thứ hai, chậm rãi nói: "Có lẽ trước đây ngài không sợ, nhưng sau khi gặp được Tĩnh cô nương ngài còn có thể nói là ngài không sợ chăng? Chẳng phải chính vì thế mà ngài mới không dám đối mặt với tình cảm chân thực của mình sao?"

Cánh tay Tiêu Ức Tình khẽ run lên, mục quang như chớp lướt qua gương mặt nàng ta. Trong cái liếc mắt đó có kinh ngạc, có hoài nghi, còn có tức giận và sát khí! Ngón tay y khẽ cử động dường như đang nắm lấy thanh Tịch Ảnh đao khiến thiên hạ chấn động trong tay áo.

Phong Sa không hiểu võ học, tự nhiên cũng không biết lúc này Tiêu Ức Tình chỉ trong một niệm có thể chém chết mình tại đương trường. Nhưng lòng nàng ta cũng không khỏi chẳng rét mà run, chỉ thấy mình hơi chùn bước dưới mục quang lãnh tuấn mê li của y.

"Ai kêu cô tới nói những lời này? Ai cho phép cô, hả? Rốt cục cô có mục đích gì đây?" Tiêu Ức Tình lạnh lùng hỏi.

Phong Sa hít vào một hơi, ưỡn ngực nói tiếp: "Quả thật tôi không có tư cách hỏi tới chuyện của các vị. Nhưng Tĩnh cô nương là bằng hữu của tôi, cô ấy từng cho tôi và Cao Hoan cơ hội để giải thích với nhau... nên tôi không muốn cô ấy phải đau khổ thêm nữa."

Nàng ta vẫn nhìn Tiêu Ức Tình không chớp mắt, chẳng chút sợ hãi nói: "Ngày mai tôi sẽ rời khỏi nơi đây, tôi mong trước khi đi có thể nói rõ với công tử, cũng để giải tỏa những ngăn cách và hiểu lầm lẫn nhau giữa các vị."

"..." Tiêu Ức Tình mân mê chén rượu trong tay, ánh mắt biến đổi.

"Tiêu công tử, tuy tôi không hiểu rốt cục là chuyện gì, khiến các vị trở thành cục diện như bây giờ, nhưng tôi có thể khẳng định một câu, trên đời này các vị vốn là những người duy nhất xứng hợp với đối phương."

"Thật sao? Ai nấy đều nói vậy, thiếu chút nữa cả ta cũng tin. Nhưng... A Tĩnh và ta trước nay chỉ là quan hệ khế ước, thậm chí cũng chẳng phải bằng hữu."

"Khế ước? Một tờ khế ước há có thể ràng buộc được người như Tĩnh cô nương sao? Nếu không phải trong Thính Tuyết lâu có thứ mà cô ấy không thể lìa bỏ được, cô ấy lại vẫn ở lại đây tận tâm kiệt lực sao?" Diệp Phong Sa lạnh lùng hỏi ngược lại, khẩu khí kiên định: "Thật ra trước khi tới Thính Tuyết lâu tôi đã nghe qua rất nhiều chuyện của Tĩnh cô nương. Nhưng sau khi chân chính gặp được cô ấy mới nhận ra, kỳ thực cô ấy không phải là nữ tử như người ta nói. Cô ấy mẫn cảm, lại luôn bất an, thật ra cô ấy hoàn toàn không kiên cường như vẻ bề ngoài."

Tiêu Ức Tình ngẩng đầu nhìn nàng ta, nhấp một ngụm rượu, nói: "A Tĩnh bây giờ quả thực không giống như xưa." Thấy Diệp Phong Sa kinh ngạc nhìn y, ngữ khí của Tiêu Ức Tình vẫn lạnh lùng: "Ngọc Tâm cổ, cô nương đã nghe nói rồi chứ."

"Ngài nói... A Tĩnh cô ấy..."

"Độc đã giải rồi, nhưng đã khiến cô ấy mất đi kí ức. Một khi cô ấy khôi phục lại tất cả ký ức, e rằng sẽ là một người khác hẳn. Thật ra cô ấy hận ta. Khi xưa hạ lệnh truy sát Lôi Sở Vân, ta đã nhận ra. Lần này giết Lý Mân cô ấy cũng có hận ý. Vả lại cô ấy yêu một người khác. Dù mất đi ký ức, tình cảm đó cũng không biến mất."

"Cho dù... cho dù có một người khác nhưng cả đời người ta đâu phải chỉ yêu một người đâu." Diệp Phong Sa lúng túng giải thích, nàng nhất định không biết thì ra còn có ẩn tình như vậy.

"... Nhưng ta chỉ yêu có một người mà thôi." Tiêu Ức Tình đặt chén rượu xuống, hờ hững cười.

"Nhưng Tĩnh cô nương hiện giờ đã mất đi kí ức sao Tiêu công tử không nhân cơ hội giải thích những hiểu lầm trước đây? Cô ấy nhất định sẽ hiểu mà! Chỉ cần Tiêu công tử chịu nói rõ với cô..."

Tiêu Ức Tình vẫn chỉ cười cười, mắt nhìn về phía Phi Y lâu đối diện bên ngoài cửa sổ, không đáp.

"Không biết độc của Tĩnh cô nương giải đã lâu chưa?" Diệp Phong Sa không nhịn được lại hỏi.

"Khoảng hai tháng rồi." Tiêu Ức Tình thoáng nghĩ, đáp.

Vậy ký ức của cô ấy cũng gần khôi phục lại rồi. Chẳng trách gần đây thường thấy cô ấy đau đầu... Diệp Phong Sa nghĩ nhưng không nói ra.

Ánh mắt Tiêu Ức Tình lại đã lạnh hẳn đi, nói: "Cô chỉ muốn nói có vậy thôi sao?"

"Phải."

"Cách nghĩ thật quá ngây thơ, nhưng cũng cảm tạ cô." Tiêu Ức Tình ôn hòa nói, "Ngày mai cô đi sao? Không xin ta buông tha cho Tiểu Cao à?"

Diệp Phong Sa lắc đầu cười: "Không giúp được cho Tĩnh cô nương, sao dám nhận lời cảm tạ của công tử. Còn Cao Hoan... số mệnh của y nằm trong tay ngài, có xin cũng vô dụng."

"Đã như vậy ngày mai cô đi ta sẽ phái người tiễn cô một đoạn."

"Đa tạ." Diệp Phong Sa gật đầu, quay mình bỏ đi.

Đêm xuống, Diệp Phong Sa tới phòng ngủ của A Tĩnh, rốt cục cũng gặp được nàng.

Trông thấy nàng ta, gương mặt nữ tử áo đỏ lộ vẻ cười: "Nghe nói mai cô sẽ đi?"

"Vâng."

"Không giữ cô lại được cũng đành vậy. Có điều sau này nếu có cần gì, cô có thể hồi lâu tìm ta." A Tĩnh rút ra một kim sắc lệnh bài giao cho Diệp Phong Sa, "Đây là lệnh bài của Thính Tuyết lâu, ở bất cứ đâu gặp được đệ tử Thính Tuyết lâu đều có thể thông qua bọn họ mà tìm đến ta."

"Đa tạ." Diệp Phong Sa cũng không khách khí, bèn nhận lấy cất đi.

A Tĩnh lặng lẽ ngồi trước bàn nhắm mắt lại, không biết đang nghĩ gì. Ít khi thấy tay nàng không cầm mật kiện văn thư nhưng đôi mày vẫn cau lại. Diệp Phong Sa nhìn nàng, chần chừ không biết có nên tiếp tục làm phiền
nàng ta hay không.

"A Tĩnh, tôi muốn nói chuyện với cô."

"Lại là chuyện của lâu chủ à?" A Tĩnh mở mắt ra, hờ hững hỏi.

"Phải."

"A..." A Tĩnh chợt mỉm cười, tháo diện sa ra cầm trong tay, nhìn Diệp Phong Sa. Lần này nàng không né tránh: "Cô muốn nói gì?"

"Cô... đối với lâu chủ ra sao?" Diệp Phong Sa nói dứt khoát chẳng chút vòng vo, trực tiếp hỏi luôn.

"..." A Tĩnh chẳng ngờ nàng ta lại hỏi như vậy, thoáng ngẩn người ra.

"Nói thật với tôi có được không?" Diệp Phong Sa chân thành nhìn vào mắt nàng, A Tĩnh né tránh ánh mắt nàng ta, lại nhìn vào diện sa trong tay, "A Tĩnh..."

"Y..." A Tĩnh khó khăn lắm mới buột ra được một tiếng rồi nghẹn lời không nói được. Khóe miệng nàng lộ ra một nụ cười khổ, nói: "Hỏi kỹ vậy sao?"

"Vì chuyện này rất quan trọng mà!" Diệp Phong Sa kiên trì.

Trong mắt A Tĩnh lộ ra vẻ giằng xé phân vân, hồi lâu mới thở dài nói: "Ta... chưa từng nghĩ tới."

"Vậy cô giờ đang nghĩ đến chuyện gì?"

Đối diện với sự truy vấn của Diệp Phong Sa, A Tĩnh khẽ thở dài một tiếng, chậm rãi nói: "... Y là kẻ độc nhất vô nhị. Trước đây không có, sau này cũng không có. Y là người duy nhất, bất luận là đối với ta hay với Thính Tuyết lâu. Nhưng... ta không muốn vì bất cứ ai mà đau lòng thêm nữa. Cái chết của cha mẹ ta và Thanh Lam..."

Thanh Lam? Lẽ nào chính là người yêu duy nhất của Tĩnh cô nương mà lâu chủ từng nói. Tĩnh cô nương không phải đã mất đi ký ức sao? Diệp Phong Sa không hiểu, đợi một lúc lâu cũng không thấy A Tĩnh nói tiếp, nàng ta lại hỏi: "Thanh Lam... là ai vậy?"

"Y là đại sư huynh của ta. Năm ta mười ba tuổi, y mất tại Điền Nam. Y là người tốt nhất mà ta từng gặp." A Tĩnh mơ màng như đang mơ, khóe miệng he hé nụ cười ấm áp.

Diệp Phong Sa nhìn nàng chìm đắm trong hồi ức mỹ lệ, toàn thân như chìm trong một bầu không khí tường hòa an định. Nữ lãnh chúa của Thính Tuyết lâu lại có biểu tình như vậy. Rốt cuộc Thanh Lam là người như thế nào? Lại có thể có lực lượng mạnh mẽ như vậy... khiến Thính Tuyết lâu chủ cũng chẳng có dũng khí chủ động tranh thủ được một chút!

"Cô yêu y phải không?"

"Ta cũng chưa từng nghĩ tới, chừng đó tuổi sao có thể nghĩ ngợi gì chứ." A Tĩnh chợt tắt nụ cười, "Có điều y quả thực là người duy nhất ta tin tưởng."

"Còn lâu chủ thì sao?"

"Lâu chủ..." A Tĩnh chợt ngập ngừng, tay nàng bỗng siết lại, tựa như đã hạ quyết tâm gì đó, nói, "Ta có thể giao phó tính mệnh cho y."

"Cả tâm nữa sao?"

"..." A Tĩnh lại cúi đầu không đáp.

Lần này đợi rất lâu.

Nến hồng cơ hồ đã cháy hết. Nữ tử áo đỏ cúi thấp đầu, khiến Diệp Phong Sa chẳng nhìn thấy chút biểu tình nào của nàng, càng không thấy được sự giằng xé trong nội tâm nàng. Diệp Phong Sa đã toan về phòng nhưng lại nghe thấy tiếng nói khẽ khàng vang lên bên tai.

"Ta nghĩ ta cũng có thể giao cả tâm mình cho y. Nhưng như vậy để làm gì chứ? Một khi ta mất đi giá trị mà y lợi dụng, ta sẽ bị gạt bỏ vĩnh viễn. Vả lại bệnh y nặng như vậy mà bản thân y lại chẳng để tâm gì... E rằng ta lại phải thể nghiệm nỗi đau như khi mất đi Thanh Lam."

Nữ tử áo đỏ lúc này đã hoàn toàn gỡ bỏ lớp ngụy trang trùng trùng điệp điệp của nàng, lộ ra chân tâm mềm yếu nhất. Giọng nói của nàng rõ ràng đang run rẩy, lại vẫn cố kiên cường.

Diệp Phong Sa chợt thở phào. Nói như vậy A Tĩnh cũng thích lâu chủ. Nàng ta vừa nghĩ vậy, gương mặt đã lộ ra nụ cười.

"Cười gì chứ?" Dường như vẻ yếu đuối vừa rồi chẳng phải bản chất của mình, nét bi thương trong mắt A Tĩnh tắt ngấm, chỉ còn lại nụ cười cay đắng nơi khóe miệng, mơ hồ tố cáo sự hoang mang khi nãy của nàng.

"Cô nói vậy tôi cũng yên tâm nhiều rồi!" Diệp Phong Sa nghiêm mặt lại nói: "A Tĩnh, kí ức của cô... đã khôi phục hết rồi sao?"

"Sao cô biết chuyện ta mất đi kí ức?" Trong mắt A Tĩnh vẫn chưa lộ vẻ cảnh giác, nàng chỉ thấy bất ngờ.

"Khi tôi đi từ biệt lâu chủ, y đã nói cho tôi." Diệp Phong Sa giấu biệt chuyện đi tìm Tiêu Ức Tình nói chuyện.

"Lạ thật đấy, trước kia đây là chuyện y tuyệt nhiên không nói với người khác." A Tĩnh cau mày, "Thôi cô cũng biết rồi. Ký ức đã khôi phục phần lớn nhưng vẫn có chút chuyện chưa nhớ ra được. Lúc nào cũng thế, bất giác nhớ ra một chút, lắp ghép lại thành những chuyện xưa thôi."

Diệp Phong Sa gật đầu, không hỏi nữa.

"Hôm nay cũng không biết sao ta lại nói ra mấy chuyện bình thường chẳng muốn nhắc tới." A Tĩnh lại thấy nói ra như trút được gánh nặng, nhẹ nhõm trong lòng, liền cảm thấy có chút mệt mỏi.

"Nói ra rồi rất nhẹ nhõm phải không?" Diệp Phong Sa nói, "Trước kia tôi cũng vậy, cứ nghĩ tới chuyện của
Cao Hoan và Nhậm Phi Dương, về sau tâm sự được với cô, thấy nhẹ lòng rất nhiều. Cô nói phải, cả đời người đâu phải chỉ yêu có một người."

"À." A Tĩnh hờ hững cười.
»»  read more