Thứ Bảy, 7 tháng 8, 2010

Thính tuyết vi ảnh : Chương ba

Chương ba : Diệp Phong Sa


 Xuân ý càng nồng.


Đi về hướng Đông, thời tiết tuy không mấy ấm áp nhưng hoa đào đã nở suốt dọc đường. Cánh hoa hồng hồng tía tía lất phất bay, mang theo hương hoa ngào ngạt. Trên đường không mấy ai qua lại nên nhân mã Thính Tuyết lâu tốc độ cũng không đến nỗi chậm.


"Khụ khụ..." Tuy đã khoác áo lông trắng nhưng Thính Tuyết lâu chủ vẫn ho sù sụ.


A Tĩnh trong kiệu hiển nhiên đã nghe thấy, nàng vén rèm, lẳng lặng liếc ra.


Thật không may, trước khi nàng xuất môn lại bị nhiễm phong hàn, hơi sốt nhẹ, Tiêu Ức Tình liền không cho nàng cưỡi ngựa hứng gió mà ép nàng ngồi kiệu, trong khi kì thực kẻ nên ngồi kiệu nhất chính là y mới phải.


A Tĩnh mang mạng che, trong mắt đầy vẻ quan thiết.


Xe ngựa chầm chậm dừng lại, A Tĩnh đã thấy có người đang đợi không xa.


"Đà chủ chủ phân đà Thính Tuyết lâu ở Thái Bình phủ, Vu Thành tới nghênh đón lâu chủ, Tĩnh cô nương." Khi người dẫn đầu tới gần, A Tĩnh mới nhìn rõ nam tử xấp xỉ bốn mươi đó, áo xanh mũ nhỏ, giữa đôi mày ẩn hiện anh khí.


"Vu đà chủ khách khí rồi." Tiêu Ức Tình khẽ gật đầu, thúc ngựa tiến lên.


Cao Hoan vẫn luôn lạnh lùng, lúc này sắc mặt càng thêm âm trầm, chỉ bất động thanh sắc nhìn về phía Đông, nắm chặt bội kiếm bên hông, khóe miệng nhếch một nụ cười mơ hồ.


"Cao đàn chủ," Tiêu Ức Tình chẳng hề quay lại, gọi.


"Có thuộc hạ." Cao Hoan giật mình, thúc ngựa tiến lên.


"Ngươi đi trước, ba ngày sau, gặp ở rừng cây ngoài thôn."


"Vâng." Cao Hoan cúi đầu đáp, thúc ngựa rời đi. Tiêu Ức Tình nhìn về hướng y bỏ đi, tựa hồ trầm tư gì đó nhưng chẳng lộ ra, ngay cả thoáng liếc mắt ấy cũng chỉ như nhàn nhạt lơ đãng.


A Tĩnh vẫn ở đằng sau nhìn y, kẻ không quen che giấu cảm xúc như nàng khẽ chau mày. Nàng biết Cao Hoan phải đi làm chuyện gì, cũng hiểu tính toán của Tiêu Ức Tình. Trước khi xuất phát, Tiêu Ức Tình đã nói với nàng, không hề coi nàng là một A Tĩnh đã mất đi ký ức mà xem như nhân trung chi phượng đã cùng tiến cùng lui với y.


Thần sắc A Tĩnh chợt ảm đạm. Từ hôm đó, nghĩ tới những lời ấy, nàng liền nén lòng để quá khứ không thức tỉnh lần nữa. Nàng thà để quá khứ của mình trống rỗng, rồi gặp gỡ nhân trung chi long thế này, tin tưởng y thế này, chẳng có những chuyện xưa.


Khi đám nhân mã đến được tổng đà, A Tĩnh đã khôi phục vẻ băng lãnh trước mặt người ngoài. Khi đã mang mạng che lên, chẳng cần người nhắc nhở nàng dường như cũng có thể lập tức lấy lại vẻ nghiêm nghị, lạnh lùng như băng sương. Mà khi Tiêu Ức Tình trông thấy dáng vẻ đó của nàng, trong mắt lại lộ ra niềm vui âm thầm.


Bản thân nàng trước kia, lại là dáng vẻ này sao... nàng thầm thở dài, tiến lên trước đứng cạnh Tiêu Ức Tình, giống như khi xuất phát.


Giống như, khi xưa.


Vu đà chủ sắp xếp xong chỗ nghỉ ngơi cho lâu chủ và Tĩnh cô nương liền thiết yến tiếp đãi.


A Tĩnh ngồi bên Tiêu Ức Tình.


Bóng áo trắng áo đỏ phía trên, nắm tay nhau bình định võ lâm, nhất thống giang sơn. Giang hồ đồn đại Tiêu lâu chủ và Tĩnh cô nương đi tới đâu là thắng như chẻ tre, không gì cản nổi. Nhân trung long phượng, đồng tâm đồng ý, cùng tiến cùng lui.


Vu đà chủ không khỏi ngưỡng vọng đôi nhân trung long phượng như thần tiên đó, gương mặt lộ vẻ kính sợ.


"Không ngờ ngươi lại tự mình tới đây tra xét người mới nhập lâu." A Tĩnh khẽ nói, nàng nhìn cô nương múa hát dưới đài cùng đám thuộc hạ ngồi ngay ngắn xung quanh, nhếch miệng cười nhạt.


"Đã nhập lâu thì là đệ tử của Thính Tuyết lâu rồi, tự nhiên phải tới xem thế nào." Tiêu Ức Tình nâng chén rượu lên, hờ hững đáp.


"Ha, e rằng ngươi sợ người do Vu đà chủ chọn không được ưu tú thôi." Trong mắt A Tĩnh lộ ra vẻ giễu cợt.


Tiêu Ức Tình không đáp, chỉ nhấp một ngụm rượu, ho khẽ mấy tiếng.


Nhưng A Tĩnh lại thấy ngồi bên Tiêu Ức Tình không được thoải mái, dường như luôn bị một thứ áp lực vô hình vây quanh, đó là cảm giác bị người ta nhìn suốt từ trên xuống dưới. Một kẻ trầm lặng như vậy, song người khác lại bị áp lực tỏa ra từ người y ép đến nghẹt thở.


Nàng không nén nổi tò mò, bản thân mình trước kia, khi chưa mất đi ký ức sao có thể chịu đựng được kẻ tính cách lạnh lùng như băng tuyết thế này.


Nàng lén liếc bá chủ võ lâm bên cạnh: Tiêu Ức Tình ung dung văn nhã, sắc mặt trắng nhợt, ánh mắt mông lung. Gương mặt y vô cùng tuấn tú, đường nét nhu hòa. Chẳng hề giống người học võ chút nào, đừng nói gì tới võ lâm bá chủ.


Người như vậy nên thổi tiêu đánh đàn giống như Bích Lạc mới phải, dùng đao làm gì chứ. Y nhìn xa xăm, không biết đang trầm ngâm chuyện gì.


Cuối cùng A Tĩnh không nén nổi, lại chủ động mở miệng nói chuyện: "Rốt cục ngươi đang nghĩ gì vậy?"


Tiêu Ức Tình quay lại, ánh mắt chợt sắc lạnh như đao dừng lại trên người A Tĩnh. A Tĩnh đụng phải ánh mắt đó lại càng hoảng sợ, nhờ có mạng sa che giấu nên Tiêu Ức Tình mới không thấy bờ môi nàng đã run run.


"A Tĩnh, sau khi mất đi ký ức, tính cách cô quả thật đã thay đổi rất nhiều." Tiêu Ức Tình rời mắt khỏi cô.


"Thật sao? Nói không chừng đây mới là bản tính của ta." Lòng A Tĩnh run lên, không nhịn được hỏi, "Ta mất đi ký ức nên đã vô dụng với ngươi rồi phải không?"


"..." Tiêu Ức Tình lại nhìn nàng, vẫn là như xưa ngang ngạnh đấy.


"Nên sau khi ta tỉnh lại, ngươi mới chẳng thèm bước vào Phi Y lâu một bước." Nói ra miệng rồi A Tĩnh mới kinh ngạc, bản thân sao lại nói ra những lời này, nhưng muốn rút lại cũng không kịp nữa.


Cuối cùng trong mắt Tiêu Ức Tình cũng thoáng vẻ chênh chao, y lại ngửa cổ dốc cạn một chén rượu. Nhìn nữ tử áo đỏ, y thoáng trầm ngâm, nhếch mép nói: "Thì ra hôm đó là cô tức giận chuyện này."


Nhìn thấy nụ cười của y, A Tĩnh thấy tim ngưng lại một nhịp, hơi mất tự nhiên quay đầu nhìn xuống dưới, cũng không đáp chỉ hờ hững nói: "Nếu đã vô dụng với ngươi, hà tất phải giữ ta lại trong lâu nữa. Ngươi đem luôn Huyết Vi kiếm đi cũng được."


Nói rồi nàng liền giơ tay lên. Huyết Vi kiếm lấp lánh trong tay áo, lờ mờ tỏa ra ánh hồng rực.


"..." Sắc mặt Tiêu Ức Tình trầm xuống. Nếu không phải A Tĩnh nắm giữ Huyết Vi kiếm, y vẫn muốn nàng gia nhập Thính Tuyết lâu ư? Nếu không phải vì Huyết Vi, y sẽ yêu đóa tường vi trên vách đá cheo leo này sao? Nhưng cuối cùng cái mà y muốn rốt cục là A Tĩnh hay là Huyết Vi kiếm? Đáp án này e rằng ngay cả bản thân y cũng không biết. Tiêu Ức Tình giơ cổ tay chằng chịt gân xanh giữ lấy tay A Tĩnh, đặt lên bàn.


Thấy Tiêu Ức Tình hồi lâu không trả lời, A Tĩnh rút tay lại, cúi đầu.


Ba ngày sau.


Đêm đã khuya, gió biển hiu hiu mang theo mùi tanh táp vào mặt người, để lại cảm giác dính dính nhơm nhớp. Mấy tiếng ho húng hắng xuyên qua làn gió, vọng tới bìa rừng. Nữ tử áo đỏ liếc nhìn nam tử khoác áo cừu, đưa lò ấp tay cho y.


Trong mắt Tiêu Ức Tình lóe lên một tia ấm áp, y đỡ lấy cái lò, tiếng ho cũng ngớt đi nhiều.


"Nhiệm vụ của Tiểu Cao... quan trọng vậy sao? Lại cần ngươi tự mình tới nữa?" A Tĩnh lạnh nhạt nói. Mấy ngày nay sống chung với Tiêu Ức Tình, nàng nhận ra khẩu khí hờ hững đến lạnh lùng này rất thích hợp để giao lưu với y.


"Cô cũng biết Diệp Phong Sa?" Tiêu Ức Tình bưng lò ấp tay bằng tử kim, cũng chẳng đáp lời.


"Thần Thủy cung muốn giết người đó sao? Cô ta là đệ tử Tuyết Sơn phái, truyền nhân của Dược sư, cao thủ giải độc." A Tĩnh nói, trước khi tới làng chài, nàng đã xem qua tư liệu xếp trong Lam Tuyết các.


"Mấy ngày nay Tiểu Cao đang ở bên cô ta. Còn có Nhậm Phi Dương." Tiêu Ức Tình nhếch mép, nhưng ánh mắt vẫn hững hờ.


"Vậy là sao?" A Tĩnh nhướn mày. 'Cửu Thiên Thập Địa, Ma Thần Cư Diệt' vào tay Hồng Trần cũng giải rất dễ dàng, lẽ nào y muốn Diệp Phong Sa đi giải độc cho Nhậm Phi Dương sao?


"Tam diệp thảo bốn lá, ha ha... y... e rằng đã động tình với Diệp Phong Sa rồi." Tiêu Ức Tình một lời đã vạch trần mọi việc, ngữ khí trở nên cao ngạo mà lãnh khốc, tựa như châm biếm, "Sát thủ sao có thể có chút cảm tình được chứ!"


A Tĩnh ngẩng phắt đầu lên nhìn y, chợt thấy gió thổi lạnh lòng.


Trong rừng vang lên tiếng bước chân khe khẽ, một kẻ dạ hành xuất hiện trước mặt hai người, quỳ một gối xuống. A Tĩnh khẽ thở dài nhìn y, nói giọng chẳng chút cảm tình: "Tiểu Cao, ngươi tới rất đúng giờ. Mọi thứ đều thuận lợi cả chứ?"


"Vâng, Nhậm Phi Dương và Diệp Phong Sa không phát giác gì hết, sáng mai có thể hạ thủ rồi." Giọng nói lạnh băng của Cao Hoan vang lên.


"Tốt lắm, ngày mai sau khi xong việc, ngươi có thể về trước mặt Diệp Phong Sa giải thích một lượt mọi chuyện, biết không?" Tiêu Ức Tình lạnh lùng nói. A Tĩnh giật mình, nén lại lời nói sắp vọt ra khỏi miệng, tròn xoe mắt.


"Tuân mệnh." Giọng nói của Cao Hoan ngập ngừng giây lát mới hồi đáp, tuy chẳng chút hoài nghi nhưng thanh âm lại hơi run rẩy.


"Về dưỡng sức đi, xong việc rồi trở về tổng đà gặp ta." Giọng điệu của Tiêu Ức Tĩnh vẫn lạnh lùng.


"Thuộc hạ cáo lui." Cao Hoan gật đầu băng mình bỏ đi.


Nhìn theo bóng y tan vào màn đêm, A Tĩnh ngước cặp mắt sáng rực lên, khẽ hỏi: "Muốn y tới trước mặt Diệp Phong Sa giải thích? Ngươi... không nghe thấy dường như y rất đau khổ sao?.... Ngươi còn muốn ép y?"


"Ta bức y như vậy còn chưa vượt quá khả năng chịu đựng của y." Tiêu Ức Tình cũng nhìn theo hướng Cao Hoan rời đi, kiên quyết nói: "Đây chỉ là một giao dịch sát thủ hết sức bình thường thôi. Tiểu Cao là thủ hạ đắc lực của ta, ta không muốn y mất giá trị như bây giờ, ta muốn y tự mình kết thúc triệt để chuyện này."


Một cơn gió lạnh thổi qua, Tiêu Ức Tình không chịu được ho lên sặc sụa. Ánh mắt A Tĩnh nhìn y, thiên biến vạn hóa, cuối cùng dần bình lặng lại, nàng khẽ thở dài nói: "Chúng ta đi thôi."


Tiêu Ức Tình liếc nhìn nữ tử áo đỏ, trong đêm, ánh mắt y lóe lên thần thái sáng rực. Y mở miệng toan nói gì đó, nhưng kìm lại, chỉ gật đầu, quay mình, nói: "Đi thôi."


A Tĩnh vội bước lên mấy bước, sánh vai cùng đi, khóe miệng nhếch một nụ cười khổ.


"A Tĩnh ngày mai cô cũng cùng đi." Tiêu Ức Tình ngập ngừng một lát mới lại buột miệng.


"..." A Tĩnh không muốn đáp, im lặng coi như đồng ý.


"Chất độc đó Diệp Phong Sa biết giải, chỉ cần cô đưa Nhậm Phi Dương tới chỗ cô ta bên đó là được. Đợi chất độc của y giải được rồi, cô lại đi đón y, đưa y về Thính Tuyết lâu." Giọng điệu lạnh lùng mà kiên định, Tiêu Ức Tình chỉ dặn dò, ngữ khí lạnh băng chẳng hề mang chút cảm tình nào.


A Tĩnh giơ tay kéo kéo áo choàng, chỉ thấy lạnh thấu xương, khiến nàng run lên.


Tiêu Ức Tình chợt nhận ra, y đưa bàn tay ấm áp ra nắm chặt lấy tay phải lạnh băng của nữ tử, đi thẳng về phía trước. A Tĩnh chẳng hề phản ứng, hơi ấm hiếm hoi mà bỡ ngỡ như vậy, tựa hồ là cảm giác phảng phất mơ màng trong mộng.


Xa xỉ một chút, cứ để y nắm tay như vậy. Quên đi những chuyện đó, không nghĩ tới nữa, có quan hệ gì đâu?


Chiều hôm sau, rốt cục A Tĩnh cũng gặp nữ tử áo xanh Diệp Phong Sa.


Cao Hoan đang ngửa bài với nàng ta, A Tĩnh trông thấy vẻ vô tình và tàn nhẫn của Cao Hoan, thấy y móc ra thứ gì đó từ trong ngực quăng trả lại cho nữ tử áo xanh đó, lạnh lùng nói: "Kịch diễn xong rồi, cũng nên trả vật về với chủ thôi."


Nàng cũng thấy nữ tử áo xanh đó nhặt vật vừa bị quăng qua lên, nhưng bị Vấn Tình kiếm trong tay Cao Hoan chém nát, rồi bỏ đi chẳng quay đầu lại.


Nữ tử áo xanh chỉ ngẩn ngơ nhìn mấy mảnh vụn màu lục đó rồi gục lên thân cây khóc òa lên.


A Tĩnh khẽ thở dài, đỡ Nhậm Phi Dương nằm xuống chiếc giường trong phòng ngủ của nữ tử đó rồi bước ra. "Nữ nhân chỉ biết khóc lóc mãi mãi chỉ là phế vật." A Tĩnh nói, không biết là đang nói bản thân mình hay nói cho Diệp Phong Sa nghe.


Nữ tử áo xanh ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt sắc bén mà thâm trầm đó, nhìn thấy nữ tử mặc áo đỏ mang mạng sa đó.


"Tôi... tôi chỉ là không chịu đựng nổi, mới..." Diệp Phong Sa nín khóc, cứng rắn buột miệng, thanh âm vẫn hơi nghẹn ngào, "Cô đâu phải là tôi! Cô sao hiểu được tâm tình hiện giờ của tôi chứ! Cô dựa vào cái gì... dựa vào cái gì mà chỉ trích tôi..."


Lòng A Tĩnh chùng xuống, Tiêu Ức Tình... ngươi cũng giống như Cao Hoan, chỉ là diễn một vở kịch để đạt được mục đích... vì... Huyết Vi trong tay áo phải không? A Tĩnh định thần lại, nhìn Diệp Phong Sa đã thôi khóc, tựa như nhìn thấy hình bóng của chính mình. A Tĩnh lộ ra nét cười, khẽ nói: "Diệp cô nương, cô là một nữ tử tốt... nếu có thể giúp gì được cô, ta không hề tiếc dốc hết sức mình. Nếu ta nói với cô ta đã cứu Nhậm Phi Dương về, vậy tin rằng chất độc 'Cửu Thiên Thập Địa, Ma Thần Câu Diệt' tuy nguy kịch nhưng cũng không làm khó được cô chứ."


Nữ tử trước mặt kinh ngạc như sét đánh ngang tai: "Gì cơ? Cô đã cứu y? Y.... y đang ở đâu?"


A Tĩnh vẫn hững hờ cười, ngữ khí lạnh nhạt: "Đã ở trong phòng cô rồi. Tin rằng cô sẽ cứu sống được y. Nhưng... sau khi thương thế của y khỏi rồi, ta sẽ lập tức đem y đi."


"Vì sao? Cô... cô là ai?"


A Tĩnh có chút bất nhẫn, ánh mắt chẳng còn vẻ ôn hòa khi nãy nữa, nhớ đến bạch y công tử đó ngay cả giọng điệu cũng trở nên lạnh lùng. Bàn tay A Tĩnh dưới tay áo đã siết chặt lại, móng tay bấm vào thịt, đau đớn: "Ta đã cứu y, y phải vì ta làm chút chuyện gì đó để đổi lấy tính mạng của mình. Ta làm chuyện gì cũng có giá cả."


"Cô đã giúp tôi... muốn tôi trả cái gì đây?" Diệp Phong Sa sững người, buột miệng đáp.


"Không cần. Diệp cô nương, ta rất thích cô nên lần này không cần cô phải báo đáp." Trong mắt nữ tử áo đỏ lóe lên vẻ ấm áp, nàng chuẩn bị bỏ đi, ngẫm nghĩ một hồi lại quay đầu nói: "Sau khi chất độc của y được giải, ta sẽ tới đem Nhậm Phi Dương đi. Cô khỏi cần nghĩ cách trốn lánh ta, vì nếu ta muốn làm gì, chưa bao giờ không làm được."


"Cô... cô tên gì?" Nữ tử áo xanh hỏi, nàng chợt cảm thấy người trước mặt trở nên vô cùng thân thiết.


A Tĩnh sững người rồi chợt mỉm cười, vén mạng che lên, nói: "Ta họ Thư, người ta đều gọi ta là A Tĩnh! Diệp cô nương, ngày sau gặp lại." Nói rồi nàng điểm chân lướt ra khỏi Thiên Hậu cung.


Nhưng nàng vừa ra khỏi thôn đã trông thấy tà áo trắng đó.


"Lo cho ta sao? Lại đặc biệt tới đây nữa?" Tâm tình A Tĩnh khá vui vẻ, bèn chủ động hỏi.


Tiêu Ức Tình gật đầu, xem như đáp lời.


"Đã đưa Nhậm Phi Dương đi rồi, Diệp Phong Sa sẽ cứu y. Hôm nay ta thấy Cao Hoan ngửa bài với nàng ta, ta..." A Tĩnh hơi cúi đầu, khẽ nói.


"Cô cũng thấy ta làm việc quá tuyệt tình sao?" Tiêu Ức Tình vừa ho vừa hỏi, nhìn nữ tử áo đỏ.


A Tĩnh cúi đầu, gương mặt bỗng nở nụ cười khổ não, nàng ngẩng đầu lên nhìn gương mặt tuấn tú đó gật đầu.


"Khụ khụ... Khụ khụ..." Tiêu Ức Tình chợt ho lên sặc sụa.


"Mặt trời lặn rồi, về nghỉ sớm một chút đi."


Sáng sớm hôm sau, phân đà Thính Tuyết lâu ở Thái Bình phủ nhận được tin sát thủ của Thần Thủy cung đã xông vào Thiên Hậu cung. Nghe thấy tin này, A Tĩnh còn chẳng kịp tới thương lượng với Tiêu Ức Tình đã băng mình chạy tới làng chài.


Khi nàng xông vào Thiên Hậu cung đã trông thấy thi thể những hài đồng trong sân. Huyết sắc ngập trời xâm nhiễm thần trí của nàng, A Tĩnh gắng gượng lần tới mật thất, đúng lúc trông thấy hai kẻ đang quăng thuốc nổ vào trong.


Huyết Vi ra khỏi vỏ, người liền ngã xuống. A Tĩnh giơ tay ra bắt lấy thuốc nổ, lấy khí để dập tắt ngòi nổ đang cháy.


"Tĩnh cô nương!" Nữ tử áo xanh đó đỡ Nhậm Phi Dương đầy mình máu me, vừa mừng vừa sợ nhìn nàng.


"Tới muộn một chút, để cô phải kinh sợ rồi, Phong Sa." A Tĩnh nhẹ nhõm hẳn, cảm giác đầu váng mắt hoa cũng đỡ đi rất nhiều. Nàng lại nhìn về phía hồng y nam tử, hôm qua toàn thân y còn đầy chất độc lam nhạt, hôm nay đã bớt nhiều. A Tĩnh khẽ thở dài, nói: "Chất độc đã giảm nhiều, nhưng lại bị thương nặng, xem ra hôm nay muốn đem y đi cũng thực phiền hà."


Hồng y nam tử đối diện với nàng, sắc mặt lộ vẻ ngập ngừng, Diệp Phong Sa bèn vội vàng giải thích với y: "Đây là Tĩnh cô nương của Thính Tuyết lâu, chính nàng ta đã đem ngươi về để ta chữa trị đấy."


Nam tử trước mắt biến sắc, buột miệng thét lên: "Thính Tuyết lâu? Cao Hoan cũng là sát thủ của Thính Tuyết lâu đó! Các người giết ta rồi lại cứu ta, rốt cục muốn làm gì?"


A Tĩnh mỉm cười: "Nhậm Phi Dương, giết ngươi là nhiệm vụ của Cao Hoan, ta chẳng liên quan gì. Cứu ngươi là chủ ý của riêng ta. Cao Hoan hạ độc ngươi, đã hoàn thành việc người ta thuê hắn. Vả lại nói thế nào thì cái mạng này của ngươi cũng là ta cứu về. Sao, ngươi không nói một tiếng cảm ơn à?"


"... Đa tạ."


"Đa tạ? Chỉ một tiếng 'đa tạ' chẳng có tác dụng gì. Ta cứu ngươi, ngươi cũng phải báo đáp lại ta. Thế nào? Gia nhập Thính Tuyết lâu, để chúng ta sai khiến trong một năm. Tự do trong một năm đổi lấy tính mạng hai mươi tư tuổi của ngươi, quả thực đã rất hời, ngươi có đáp ứng hay không?" A Tĩnh lạnh lùng nói, giọng điệu rất kiên định.


"Muốn ta cùng thờ một chủ với Cao Hoan, tuyệt đối không được." Nhậm Phi Dương chẳng hề đắn đo liền lạnh lùng cự tuyệt.


"Ngươi hận y phải không? Cao Hoan là chức nghiệp sát thủ đã trải qua huấn luyện đặc biệt, võ công của ngươi tuy mạnh nhưng kinh nghiệm quá non nớt. Nếu ngươi muốn đánh bại Cao Hoan, gia nhập Thính Tuyết lâu có thể đem lại cho ngươi thứ mà ngươi thiếu."


Thấy thần sắc của Nhậm Phi Dương đổi thành sắp đáp ứng, nữ tử áo xanh lại kéo y, thốt: "Đừng đáp ứng nàng ta! Đừng gia nhập Thính Tuyết lâu!"


A Tĩnh nhìn Diệp Phong Sa, lòng chợt chùng xuống, nói: "Hai người các ngươi đã vất vả rồi, nghỉ ngơi một chút trước đã."

2 nhận xét:

  1. Ko thấy nút "Like" đâu hết nên ta để lại cmt này. Cám ơn nhìu vì đã giới thịu ff này đến mọi người!

    Trả lờiXóa