Thứ Năm, 5 tháng 8, 2010

Thính tuyết vi ảnh : Chương hai

Chương hai: Ký ức

Tin A Tĩnh bị mất trí nhớ bị giấu nhẹm, chỉ có Thính Tuyết lâu chủ, Mặc đại phu và Tứ đại hộ pháp được biết, với người ngoài chỉ tuyên bố thân thể A Tĩnh chưa hồi phục, cần phải yên tĩnh điều dưỡng.

Nhưng Tiêu Ức Tình cũng chẳng tới thăm nàng nữa, chỉ vùi đầu vào công việc. Dường như ít cùng nữ tử áo hồng mỉa mai châm chọc, thân thể y lại khá hơn rất nhiều. Vào những ngày trời trong gió nhẹ, y đã có thể ngồi trong lương đình chơi cờ, cũng có khi chỉ nhắm mắt xuất thần.

"Mấy ngày nay... A Tĩnh sao rồi?" Cùng Mặc đại phu đánh cờ, tâm tình nhẫn nhịn bao lâu trong lòng y, rốt cục vẫn thốt lên thành tiếng.

"Khí sắc Tĩnh cô nương đã khá lên rất nhiều, cũng bắt đầu luyện võ rồi. Không ngờ cô ấy vẫn nhớ cách sử kiếm ra sao, đúng là kỳ lạ." Mặc đại phu đặt xuống một con cờ trắng, cười cười.

"Nói vậy võ nghệ của A Tĩnh chắc không đến nỗi sa sút." Tiêu Ức Tình nghĩ thầm, vậy phải mau đi Đông Hải thôi.

"Nhưng thân thể của lâu chủ ngài... Ngài vẫn phải chú ý nghỉ ngơi mới được." Mặc đại phu liếc nhìn thanh niên đau bệnh đó, khẽ thở dài. Từ ngày đi Điền Nam về, thân thể Tiêu Ức Tình ngày càng kém. Ngày ấy thần y nhà họ Tiết tới xem mạch cho y, vốn chỉ dựa vào một vị Long Thiệt mà hoá giải mầm độc trong cơ thể, nào ngờ thứ thuốc đó lại phản tác dụng.

Về sau mỗi lần tới thăm bệnh đều thấy y càng lúc càng mất đi ý chí chống chọi bệnh tật, cả thân từ ngoài vào trong đều sút giảm vô chừng, cộng thêm lao lực không ngừng, thật khiến Mặc đại phu lo lắng.

"Trong lâu nhiều việc như vậy, sao mà nghỉ ngơi được." Lâu chủ Thính Tuyết lâu cười nhạt, trầm giọng nói một câu: "Chết đi, không chừng lại càng hay..." Y đưa tay nhấc lên một quân cờ đen, "Mặc đại phu, ván cờ này để ngày khác nhé."

"Vâng." Mặc đại phu đứng dậy rời đi.

Tiêu Ức Tình cụp mắt xuống. Khí trời cuối đông thanh lạnh lại khô hanh, dù mát mẻ nhưng khiến y thấy rất khó chịu. Trong không khí tràn ngập một mùi hương mai thơm thoang thoảng. Dưới ánh mặt trời, bóng lưng của bạch y công tử càng đậm vẻ tịch mịch.

Chốn Phi Y lâu cách đó không xa, bên trong lại là một cảnh tượng khác hẳn.

"Ha ha..." Bạch y nữ tử cười rộ, kiếm quang rực đỏ chỉ thẳng vào yết hầu hồng y nữ tử, nói: "Hồng Trần, ta thấy ngươi đừng theo ta luyện kiếm nữa, lại đánh không lại ta." Nàng thu Huyết Vi lại, khẽ vuốt ve lưỡi kiếm lung linh như sóng gợn. Vì không bước chân ra khỏi cửa nên nàng vẫn thường mặc bạch y, chỉ khoác thêm một tấm áo choàng đỏ rực.

"Vâng, Tĩnh cô nương." Hồng Trần mỉm cười nhìn nàng, khẽ gật đầu.

"Có điều ta vẫn không hiểu vì sao lại biết võ công, lại vì sao mà có Huyết Vi." A Tĩnh thu kiếm vào tay áo, giũ giũ ống tay ngồi xuống.

"Tĩnh cô nương, cô đừng nôn nóng. Mặc đại phu không phải nói ký ức của cô rất mau sẽ khôi phục lại sao?" Hồng Trần an ủi.

"Ta biết. Nhưng ta không muốn." A Tĩnh rót một chén trà đưa lên miệng.

"Vì sao?"

"Tuy ta không biết vì sao ta lại có võ công, nhưng ta biết Huyết Vi là một thanh kiếm khát máu. Nếu Huyết Vi là của ta, vậy ta trước kia nhất định cũng là một nữ ma đầu giết người vô số." A Tĩnh cười khổ nói, "Nếu là một nữ ma đầu, vậy chẳng bằng đừng nhớ lại."

"Cô..."

"Câu chuyện của Huyết Vi kiếm khi ta tới Lam Tuyết các tìm Tử Mạch, lục thấy Binh khí phổ của Bách Hiểu Sinh, đã xem qua rồi." A Tĩnh giải thích, "Ta vốn tưởng rằng thanh kiếm này chỉ là ta dùng để phòng thân. Nhưng không ngờ nó..."

"Tĩnh cô nương, cô cùng lâu chủ nắm tay bình định võ lâm, sao lại là nữ ma đầu chứ." Hồng Trần không nhịn được lên tiếng.

"Thật sao?" A Tĩnh cau mày, lại lắc lắc đầu, "Bỏ đi, không nghĩ nữa. Ta càng chậm khôi phục lại trí nhớ, cảm giác bất an cũng có thể chậm xuất hiện thêm một chút." Nàng lại nở nụ cười tươi tắn, "Chỉ có điều, thật là lạ, ta tỉnh lại gặp được y một lần, rồi không thấy y nữa."

Là đang nói lâu chủ ư? Hồng Trần chợt biến sắc, phải rồi, khi Tĩnh cô nương chưa tỉnh lại, y trông coi nàng ta cơ hồ chẳng nghỉ ngày đêm. Bây giờ người đã tỉnh, thì bóng y lại biệt tích.

"Ngươi nói y chính là chủ nhân của nơi này ư?"

"Vâng." Hồng Trần chợt phân vân, nếu Tĩnh cô nương hỏi tới chuyện giữa bọn họ, nàng nên trả lời sao đây.

"Y... vẫn bệnh sao? Sao không chữa dứt đi?" A Tĩnh những tưởng chỉ là một câu tùy tiện hỏi ra, chẳng ngờ vừa dứt lời, trong lòng liền có một dự cảm bất tường, đau nhức không sao xóa nhòa được, là... vì y sao? Giữa bọn họ, có phải đã xảy ra chuyện gì không?

"Lâu chủ thân thể không tốt, đại phu nào cũng nói y không sống qua hai mươi tuổi được." Hồng Trần thành thực đáp, len lén liếc xem sắc mặt A Tĩnh.

Gương mặt vốn hồng hào thoắt chốc trở nên tái nhợt, bờ môi A Tĩnh run run, không ngờ đã mất đi huyết sắc.

"Bây giờ lâu chủ đã hai mươi tám tuổi rồi." Hồng Trần khẽ nói.

A Tĩnh chớp hạ mi mắt, hàng mi dày rợp đã che đi cặp mắt trong veo sâu thẳm như dòng suối đó, khiến người ta không sao thấy được tâm tư của nàng. Hồi lâu nàng mới khe khẽ thở dài, nói như than: "Ra là vậy... Thật đáng tiếc."

Thì ra Tĩnh cô nương đang cảm thán điều này? Hồng Trần nghĩ.

"Nhưng Tĩnh cô nương cũng đừng lo, lâu chủ cát nhân ắt có thiên tướng, chắc chắn sẽ ổn thôi."

Là vậy sao? Tay A Tĩnh vuốt ve bao kiếm Huyết Vi, nỗi đau khổ và bất an trong lòng rõ ràng đang chối bỏ những lời của Hồng Trần. Đối với nàng mà nói, trong những chuyện đã lãng quên, có phải có những điều cực kỳ quan trọng hay chăng? A Tĩnh chỉ thấy vết thương trên cổ nhói đau, bèn đưa tay chạm tới, chợt lần thấy một vật cưng cứng.

Đưa tay giật lấy, sợi dây liền đứt ngay. Một tấm mộc bài cũ kỹ liền xuất hiện nơi lòng bàn tay nàng. Trong đầu nàng bỗng hiện ra nụ cười ôn hòa an định của một nam tử, cùng xuất hiện với y còn đầy trời hoa bay. Cảm giác thân thiết và bi ai sâu sắc đó...

A Tĩnh bỗng thấy choáng váng, liền nhắm mắt lại, bên tai vang lên tiếng ong ong.

"Tĩnh cô nương!" Hồng Trần chỉ thấy thân mình A Tĩnh mềm nhũn rồi ngã ra , liền vội vã đỡ lấy nàng đặt lên giường, "Sao thế này!” Hồng Trần quay ra ngoài gọi lớn, "Mau đi mời Mặc đại phu tới!"

A Tĩnh chỉ nghe thấy trong thế giới ong ong u u đó vang lên tiếng kêu kinh hoàng của nữ tử, là đang gọi nàng sao? Nàng ráng mở mắt ra, chạm phải đường nhìn là tấm màn che đỏ thắm trên giường mình. Ta làm sao rồi? A Tĩnh còn chưa kịp tự hỏi, trên cổ tay nàng đã có cảm giác ấm áp.

" Tĩnh cô nương vì sao lại ngất?" Mặc đại phu vừa thăm mạch vừa hỏi.

"Cô ấy... thấy tấm mộc bài đó, liền..." Hồng Trần vội đáp, nàng thoáng thấy bóng áo trắng ngoài cửa phòng Tĩnh cô nương, lâu chủ cũng đến rồi sao?

Nhưng tựa như nghe thấy câu nói của nàng, bóng bạch y đó liền biến mất như một làn khói. Tốc độ nhanh đến thế không khỏi khiến Hồng Trần hoài nghi không biết đó có phải chỉ là một thoáng hoa mắt?

"Sao rồi?" A Tĩnh đã tỉnh lại, hỏi.

Theo lý mà nói, thân thể Tĩnh cô nương đã hồi phục, tuyệt không thể gặp chuyện như vậy, Mặc đại phu vuốt râu ngẫm nghĩ.

"Ta không sao, vừa nãy chỉ đau đầu thôi." A Tĩnh cười, đã muốn xuống giường.

"Tĩnh cô nương chớ miễn cưỡng nhớ lại kẻo phản tác dụng." Mặc đại phu nói, "Hàng ngày đi qua đi lại cũng tốt, nhưng Hồng Trần hộ pháp đừng dùng hồi ức khuấy động Tĩnh cô nương thì hơn."

"Tôi biết rồi." Hồng Trần nhớ đến phản ứng của Tĩnh cô nương lúc trước, lại nhìn bàn tay trước sau vẫn nắm chặt của nàng, sợi dây màu đỏ ấy đang lộ ra ngoài. Vẫn là... vì chuyện khi đó sao? Tuy trận chiến sau cùng ở Bái Nguyệt giáo lúc đó nàng đã bị đưa về Lạc Dương trị thương, nhưng nghe Bích Lạc kể lại thảm trạng khi đó trong Thánh hồ, nữ tử cứng rắn kiên cường đến vậy lại có thể gào khóc thảm thiết như thế. Người đã chết đi đó, đối với nàng ta mà nói, hẳn là vô cùng quan trọng.

A Tĩnh chẳng hề để ý cứ đứng dậy, sửa sang lại áo choàng một chút, cười:

"Mặc đại phu, lại để ông phải lo lắng rồi."

"Không sao cả, tôi đi trước vậy."

"Hồng Trần, cô cũng về nghỉ ngơi đi, làm phiền cô theo ta cả ngày rồi."

"Vậy sáng mai tôi lại tới." Hồng Trần đang ngơ ngẩn bèn định thần lại, mỉm cười rời đi.

Đợi đến khi hai người lui cả ra, nụ cười của A Tĩnh cũng ngưng lại nơi khóe miệng. Nàng trở lại ngồi bên mép giường, đặt tấm mộc bài trước mặt quan sát tỉ mỉ.

Thanh Lam...

Thì ra y chính là Thanh Lam. Trong đầu A Tĩnh lại hiện ra nụ cười ôn hòa điềm đạm đó. Huyết sắc ùn ùn trào lên xâm nhiễm nét cười thuần tịnh đó. A Tĩnh chợt mở bừng đôi mắt, chỉ thấy khóe mắt nóng lên, trong lòng đau nhói. Nàng liền ôm ngực, tựa vào giường.

Sao thế này... Vừa nhớ đến nụ cười đó, liền cảm thấy toàn thân đau đớn như mất hết sức lực. Thanh... Thanh Lam... Nàng nắm chặt tấm mộc bài, đeo lại lên cổ mình.

A Tĩnh chẳng hề hay biết nhất cử nhất động của mình đều bị bóng người áo trắng trên tòa bạch lâu đó nhìn thấy rõ mồn một.

Cho dù mất đi ký ức cũng vẫn không quên hắn sao. Điền Nam Bái Nguyệt, Thánh hồ bạch cốt. Già Nhược, Thanh Lam...

Tiêu Ức Tình lại không nén nổi, khom lưng ho lên sặc sụa.

Cứ như thế này, e rằng thời gian của y chẳng còn nhiều nữa. Nhưng nàng lại đã quên tất cả. Nếu y ngã xuống vào lúc này, vậy A Tĩnh làm sao đối phó được với đám người tới báo thù đây...

Nghĩ tới đây, đôi mắt sắc bén của Tiêu Ức Tình hơi nheo lại, lộ vẻ kiên định. Phải rồi, cho dù là chuyện cuối cùng có thể làm được cho nàng, cũng nhất định phải làm. Đã như vậy, đợi thân thể nàng khỏe lên một chút, lập tức tới đó ngay, vẫn còn chút việc phải làm.

Ánh mắt của bạch y công tử chợt biến đổi, y lẳng lặng đứng bên cửa sổ, ngắm nhìn đóa tường vi đã chẳng còn như trước ở xa kia.

Tháng ngày cứ thế lặng lẽ trôi qua.

Hồng Trần và Bích Lạc bị lâu chủ phái tới phương Nam thị sát phân đà của Thính Tuyết lâu, Tử Mạch lại bận rộn điều tra tin tình báo mà lâu chủ cần, nhất thời A Tĩnh không còn ai để nói chuyện, vô cùng buồn chán.

Vì mệnh lệnh của lâu chủ, không ai chủ động tới tiếp chuyện nàng, dù là nàng chủ động muốn tìm người hỏi han cũng bị cản lại phải quay về. Lại thêm bị căn dặn không được đi lại lung tung, A Tĩnh chỉ có thể tới Phi Y lâu hoặc Lam Tuyết các.

"Ai..." A Tĩnh luyện kiếm xong rồi, không biết phải nên làm gì đành tới Lam Tuyết các tìm cô gái câm Tạ Băng Ngọc đó.

Nói cũng lạ, nàng rõ ràng không nhớ cô bé đó, nhưng cô ta đối với nàng cực kỳ thân thiết, khiến A Tĩnh nghĩ đến cô ta trong lòng liền thấy ấm áp.

"Đừng đi, khụ khụ..." Một thân bạch y xuất hiện trước mặt nàng, khiến A Tĩnh kinh ngạc sững sờ.

"Ngươi..." A Tĩnh đang định mở miệng, nhưng trông thấy gương mặt thanh tú đó, sau khi tim đập loạn xạ một hồi,, cơn giận không nén nổi liền bùng lên, "Sao lại là ngươi?"

"Gần đây Tử Mạch bận bịu, Băng Ngọc đang giúp nàng ta, cô đừng tới quấy nhiễu." Tiêu Ức Tình khẽ ho, thấy sắc giận của cô, y thoáng ngơ ngác.

"Hừ, ta càng muốn đi!" A Tĩnh dù hiểu nhưng trong lòng vẫn khó chịu, chân dợm bước về phía Lam Tuyết các.

"A Tĩnh!" Tiêu Ức Tình nào chịu dung tính khí đó của nàng, vẫn chặn ngay trước mặt.

"..." A Tĩnh hầm hầm nhìn y, "Soạt" một tiếng Huyết Vi đã ra khỏi vỏ, Tiêu Ức Tình cũng đã nghe thấy. A Tĩnh chưa bạt kiếm, chỉ lạnh lùng nói: "Đừng cản ta!"

"Không được tùy tiện." Tiêu Ức Tình không hiểu A Tĩnh vì sao lại giận dữ đến vậy.

Tay áo A Tĩnh phất lên, Huyết Vi chỉ thẳng vào Tiêu Ức Tình. Y không muốn động thủ với nàng, chỉ hỏi: "Sao cô lại giận?"

"..." Bị Tiêu Ức Tình hỏi một câu như vậy, A Tĩnh buông tay xuống, nhếch mép không nói.

"Gần đây công chuyện trong lâu rất nhiều, nếu không phải cô bị bệnh cũng không đến nông nỗi này. Điều Hồng Trần Tử Mạch đi thật sự cũng không phải ý ta muốn thế." Tiêu Ức Tình tưởng rằng nàng đang giận dữ vì mình điều Hồng Trần Tử Mạch đi, bèn giải thích.

Nhưng điều A Tĩnh nghe lọt vào tai lại là người trước mặt trách mình mất đi ký ức, đã trở nên vô dụng. Sau khi nàng tỉnh lại gặp được Tiêu Ức Tình một lần rồi chẳng nhìn thấy cặp mắt trong suốt đó lần nào nữa, đã thấy có chút không vui, thật chẳng dễ dàng gặp được lại nghe được câu nói lạnh lạnh nhạt nhạt của y. Lặp đi lặp lại trong đầu chỉ có vẻ lãnh đạm của người trước mặt. Khóe mắt A Tĩnh chợt đỏ lên, quay lưng lại không nhìn y.

Tiêu Ức Tình lại sững người, tưởng rằng nàng giận thật. Chẳng lẽ dù là mất đi ký ức hay không, A Tĩnh vĩnh viễn đều đối y bất tuân bất phục như vậy! Rồng trong loài người, há có thể dễ dàng đối nghịch lại thế sao! Y che miệng ho, lòng đã có ý giận, lạnh lùng nói:

"Hai ngày nữa chúng ta phải lên đường tới Thái Bình phủ, cô sao có thể làm xằng làm bậy như vậy! Cô đã mất đi trí nhớ nên ta có thể nhắc nhở cô một lần, khi cô còn chưa thể đánh bại ta, cô phải nghe theo mệnh lệnh của ta!"

Mặt A Tĩnh tái mét không còn giọt máu. Một câu nói quen thuộc làm sao!

"Ta lệnh cho cô quỳ xuống. Cô đã chịu ta sai khiến thì thuộc hạ phải cho ra thuộc hạ !" Nàng thậm chí còn trông thấy dáng vẻ của y khi nói câu này, thì ra, y đối với mình là như vậy đó... A Tĩnh cố nén máu nóng bốc trong đầu, quay lại, quỳ một gối xuống, nói: "Vâng, lâu chủ."

Tiêu Ức Tình thấy A Tĩnh bỗng nhiên quỳ xuống, cũng nhớ lại lần quỳ gối ở Quân sơn, gương mặt điềm tĩnh cũng biến sắc, sắc giận trong mắt liền tiêu tân, chỉ còn lại vẻ trống trải mênh mang cùng tịch mịch.

"A Tĩnh..." Y nhẹ giọng than, đỡ nàng đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt nàng.

"A Tĩnh hiểu, xin lâu chủ yên tâm." Nữ tử áo hồng lúc này cực kỳ giống như đã khôi phục ký ức, lạnh lùng băng giá. Nàng thu Huyết Vi lại, nói: "Thuộc hạ cáo lui."

"A Tĩnh..." Tiêu Ức Tình chỉ thấy một cơn uất nghẹn trào lên trong lồng ngực, không kịp giữ nàng lại đã phun ra một búng máu, miệng toàn một vị tanh tanh ngòn ngọt, "Khụ khụ... Khụ khụ... Khụ khụ khụ khụ..."

"Lâu chủ!" A Tĩnh vội bước tới đỡ lấy y một cách vô thức, nàng lục tìm trong ngực áo, lúc này mới nhớ ra bản thân chưa từng mang theo thuốc bên mình.

"Đưa... đưa ta về mật thất." Tiêu Ức Tình đã đứng không vững, lảo đảo sắp ngã .

"..." A Tĩnh nhìn quanh bốn phía, nàng nào biết mật thất ở đâu!

"Khụ..." Nhận ra vẻ do dự của nàng, Tiêu Ức Tình cười khổ, thân mình đã bắt đầu co giật, "Bạch Lâu, lầu hai."

"Vâng." A Tĩnh đỡ lưng Tiêu Ức Tình, điểm chân đứng dậy, đi về phía Bạch Lâu.

"Cô... Cô đi... Khụ khụ..." Được nàng đỡ giúp uống thuốc, Tiêu Ức Tình gắng gượng nói.

A Tĩnh đốt lò than, đóng cửa sổ mật thất lại (*), ngồi xuống bên giường Tiêu Ức Tình tựa như đã thành quen, đặt tay lên huyệt vị trên tay Tiêu Ức Tình, truyền qua một luồng nội lực nhu hòa.

Đợi hơi thở Tiêu Ức Tình dần bình ổn, nàng mới buông tay, kéo chăn đắp cho y.

Một chuỗi những động tác nối nhau này, từng cử động đều khiến A Tĩnh đau lòng. Quen thuộc như vậy, dường như là thiên tính từ khi sinh ra… Lẽ nào không phải từ khi mình bắt đầu gia nhập Thính Tuyết lâu mới chiếu cố y như vậy sao? A Tĩnh nhìn người trước mắt, khóe mắt chợt nóng lên, một màn sương khói mịt mờ che phủ đôi mắt nàng, không hề tản mác. Nàng đưa tay, khẽ vuốt những sợi tóc rối bời trên khuôn mặt y.

Cảm giác đau lòng này...

Lẽ nào, là...

Vừa nghĩ đến đây, A Tĩnh bèn rụt tay lại như chạm phải điện, hạ mí mắt.

Nàng khẽ khàng đặt tay lên ngực, nhỏ giọng tự hỏi: Thư Tĩnh Dung à Thư Tĩnh Dung, rốt cuộc ngươi đã quên mất những gì... Nếu chỉ là chém giết ngập trời, như vậy còn đỡ. Nếu... còn có những điều nàng không nên quên, ví như người trước mặt đây...

"Ta lệnh cho cô quỳ xuống. Cô đã chịu ta sai khiến thì thuộc hạ phải cho ra thuộc hạ!"

Ánh mắt A Tĩnh ngưng kết lại, cảm xúc vừa biến đổi trong chớp mắt cũng dần bình tĩnh lại. Bất kể là gì, bất kể nàng đã quên mất điều gì, đã là thứ bản thân nàng muốn quên đi, thì cũng chớ nên nhớ lại!
___________________________________
(*) Kể ra chỗ này tác giả có chút phản khoa học, mật thất kín như bưng mà đốt lò than, coi chừng trúng độc CO mà chết trước khi kịp chết bệnh ><
Tác giả văn phong có hơi non ( tức là so với Nguyệt tỷ), dịch rất khó hay như các tiền bối, tuy Hàn Yên Thúy cùng tiểu nữ đã cố hết sức nhưng do trình độ còn kém, làm quá tay lại sợ hỏng bản gốc nên bản dịch cũng chỉ chạm một mức nào đó, bản thân tiểu nữ chưa hẳn hài lòng nhưng... thôi thì mong bằng hữu xa gần thể tất cho.

6 nhận xét:

  1. Cái vụ đốt lò trg mật thất này từ Hoang Nguyên Tuyết đã có rồi :( Nếu có trách thì phải trách TN kìa :))

    Trả lờiXóa
  2. Ta thấy tác giả để lâu chủ lộ nhiều cảm xúc mà nếu là bà bếu thì chắc không có. Nhưng thôi hãy coi là mới lạ và hưởng thụ cái sự tình trong như đã mặt ngoài còn che :x

    Trả lờiXóa
  3. @ HYT : Trời, nàng nhớ kỹ quá nha Hell, cái Hoang Nguyên Tuyết ta ko mấy thích nên đọc cho đủ bộ thôi :(

    *Tuýt còi* ai cho đồng chí toraz vứt gạch bừa bãi thế? Bà con vấp ngã thì sao? :))

    @ Tiểu Tần : chậc, ff muh, ko có tình cảm của lâu chủ thì người viết ngứa tay lắm á...

    Trả lờiXóa
  4. keke... ta thay co nhieu cach de the hien tinh cam. cach do nhat la tac gia cu noi ra suy nghi trong dau nhan vat. Le ra doi voi lau chu van cu de kin dao, dua vai chi tiet ve anh mat, cu chi, hoi tho... the moi xao long dc :))

    Trả lờiXóa
  5. Toraz ơi, mời ta đi, mời ta đi, ta muốn vô coi blog nàng...

    Trả lờiXóa