Thứ Hai, 13 tháng 9, 2010

Thính Tuyết vi ảnh - Chương bốn


Chương bốn
Hỏa dược
A Tĩnh đứng trong sân, quét mắt nhìn máu chảy đầy đất dưới mái hiên. Lần này còn đỡ, cơn choáng váng khi nãy không trào lên nữa. Nàng biết bản thân trúng độc nên mới mất đi ký ức, nhưng không biết chất độc này khi nào mới có thể tự giải được.
Nhưng cơn choáng váng vừa rồi khiến nàng nhớ lại phần lớn Huyết Vi kiếm pháp, mới có thể giải quyết nhanh gọn hai kẻ đó, cứu được Diệp Phong Sa và Nhậm Phi Dương.
Diệp Phong Sa dìu Nhậm Phi Dương lại nằm xuống, rồi vội vã đi ra.
A Tĩnh giơ tay chặn trước mặt nàng ta, không đành lòng nhưng không thể không nói với nàng ta, giọng nói đầy cảm thán: "Cô đừng qua đó, đều đã chết cả rồi."
"Chết... chết cả rồi?" Ánh mắt nữ tử trước mặt trống rỗng. A Tĩnh thoáng lo âu nhìn nàng ta. Diệp Phong Sa lẩm bẩm gọi tên đám hài tử, sau cùng nàng ta nghiến chặt răng, máu ứa ra khóe miệng, gằn giọng nói: "Thần Thủy cung các ngươi bức người quá lắm! Diệp Phong Sa ta không bỏ qua chuyện này cho các người đâu!"
Diệp Phong Sa chợt ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo đã bị cừu hận che lấp, nàng ta quỳ xuống trước mặt A Tĩnh, nói: "Tĩnh cô nương, tôi tự biết võ công kém cỏi... nhưng bất kể ra sao tôi cũng phải báo cừu! Xin... xin cô nương giúp đỡ!"
A Tĩnh khẽ thở dài. Con người dịu dàng trong sáng như nước thế này lại đem linh hồn thuần tịnh tống vào luyện ngục tanh mùi máu. A Tĩnh không nỡ nhìn nàng ta thêm nữa, phóng mắt nhìn ra mây trắng cuối chân trời, hững hờ nói: "Cô biết trước nay ta làm việc đều có giá cả chứ, cô lấy gì để trao đổi với ta đây?"
"Bất luận làm gì, chỉ cần Phong Sa còn một hơi thở, nhất định sẽ đem tính mệnh giao phó cho cô nương..." Diệp Phong Sa vẫn quỳ gối, ngẩng đầu nhìn nữ tử áo đỏ, trong mắt chỉ còn tuyệt vọng và cừu hận.
Trong đầu A Tĩnh chợt hiện lên một hình bóng mơ hồ: nàng dùng Huyết Vi kiếm đâm vào ngực một người. Tuy nàng không nhìn rõ dáng vẻ của người đó, nhưng nàng cảm nhận rõ cừu hận điên cuồng từ sâu thẳm đáy lòng. Máu kẻ đó tung tóe đầy mình nàng, y đang van xin tha thứ. Nhưng nàng chỉ mỉm cười, nhìn sinh mệnh đó từ từ tàn lụi trước mặt mình. A Tĩnh không biết đó là ai, nhưng nàng giờ đây lại đã chán ghét bản thân bị cừu hận che lấp của mình. Còn nữ tử áo xanh này, không ngờ cuối cùng lại giống như nàng khi đó, sa vào huyết trì sao? A Tĩnh vuốt ve Huyết Vi trong tay áo, trầm ngâm.
Diệp Phong Sa thấy ánh mắt A Tĩnh thay đổi không ngừng, nàng ta không mở miệng nhưng cũng chẳng đứng lên.
"Nếu cho cô mượn lực lượng, cô lấy gì để báo đáp cho ta nào? Cô vốn không hợp sống trong giang hồ đâu..." Không nỡ thấy nàng ta trở nên giống như mình bây giờ, A Tĩnh lắc đầu, đỡ nàng ta đứng dậy.
Nghe đôi môi sau mạng che thốt lên những lời cự tuyệt như vậy, Diệp Phong Sa chỉ cảm thấy tuyệt vọng. Chẳng đợi nàng ta mở miệng van xin, A Tĩnh đã nói khẽ: "Nếu... từ nay cô chịu góp sức cho Thính Tuyết lâu, nếu... lâu chủ y cũng có ý san bằng Thần Thủy cung, vậy ta có thể đáp ứng đợi sau khi diệt Thần Thủy cung rồi sẽ lấy đầu cung chủ tặng cho cô."
"Cô... cô không thể hứa chắc chắn với tôi sao? Cô là nhân vật đầu não của Thính Tuyết lâu, việc diệt Thần Thủy cung há không phải nói một lời là được hay sao? Cô rốt cục vẫn không chịu phải không? Tôi không có giá trị gì... vốn chẳng thể nào sánh được với Thần Thủy cung phải không?"
Vì lại càng tuyệt vọng, Diệp Phong Sa nắm chặt lấy tay A Tĩnh, mười ngón bấu chặt cơ hồ rách cả da. A Tĩnh trông thấy ánh mắt gần như điên cuồng của nàng ta, không thể không dằn lòng gật đầu: "Không sai! Cô làm được cái gì? Người như cô tới Thính Tuyết lâu vốn không có cơ hội được trọng dụng. Cho dù ta nhận lời nhưng lâu chủ thì sao? Y xưa nay không làm những chuyện giao dịch không công bằng."
A Tĩnh cố răn đe bản thân không được mềm lòng. Một khi mềm lòng chẳng khác nào đem nữ tử thuần tịnh này xô xuống vực thẳm! Diệp Phong Sa nhìn nàng, nhưng chẳng hề thấy chút hòa dịu nào. Nàng ta đứng dậy, quay đầu đi, dằn từng chữ: "Vậy xem như ta chưa hề cầu xin cô! Một mình ta sẽ tự nghĩ cách!"
A Tĩnh thấy đôi vai nàng ta run rẩy, bèn thở dài. Bằng vào sức một mình nàng ta, chống lại Thần Thủy cung căn bản là việc không thể làm được. Nhưng nàng tuyệt không thể để nàng ta đem bản thân mình đọa nhập vào giang hồ.
Cuối cùng nàng buột miệng nói: "Hay là... dùng Nhậm Phi Dương để trao đổi vậy." Nữ tử áo xanh quay đầu lại, ngỡ ngàng nhìn nàng, trong mắt A Tĩnh lộ ra nụ cười, "Cô có ơn cứu mạng với y. Theo tính cách của y, dù cô không mở miệng cầu xin, chỉ cần để y biết tình huống hiện nay của cô. Ta nghĩ, để báo thù cho cô, y nhất định sẽ không tiếc gì hết. Người như y mới là kẻ Thính Tuyết lâu cần nhất. Nếu Nhậm Phi Dương vì cô mà thề rằng sẽ góp sức cho Thính Tuyết lâu mãi mãi, để lâu chủ sai khiến, vậy ta có thể đề nghị với lâu chủ, bắt đầu lên kế hoạch tấn công Thần Thủy cung. Thế nào?"
A Tĩnh cảm thấy bản thân đã quá tàn nhẫn. Nhưng dù sao lâu chủ cũng sẽ không bỏ qua Nhậm Phi Dương, nếu dùng Nhậm Phi Dương đánh một ván, có lẽ nàng còn có thể làm chút  gì đó cho Diệp Phong Sa.
Nhưng nhất định phải thuyết phục được nàng ta trước khi lâu chủ tới mới được.
Nữ tử áo đỏ lạnh lùng hỏi: "Phong Sa, cô tự mình đi cầu xin y, hay để ta nói lại cho y tình huống hiện giờ của cô? Chỉ cần y biết được, tuyệt đối sẽ không bỏ mặc không màng đâu."
Nhưng nữ tử áo xanh chỉ cúi đầu nhìn bàn tay mình, hồi lâu nàng ta ngẩng phắt lên, nói như chém đinh chặt sắt: "Không! Đó là chuyện riêng của ta, đừng kéo y vào! Ta không muốn y trở thành một Cao Hoan khác! Thính Tuyết lâu sẽ hủy hoại y mất... Xin cô, đừng bắt y gia nhập Thính Tuyết lâu, buông tha cho y đi!"
A Tĩnh chẳng ngờ nàng ta đáp lại như vậy, nàng khẽ lắc đầu: "Ta thật chẳng ngờ cô lại xem trọng y như vậy. Nhưng chuyện đã đến nước này, ta cũng đành bất lực. Tổng đà đã nhận lệnh, ta phải đưa y trở về phục mệnh. Lệnh đã ban xuống như nước hắt đi không thể hốt lại, nếu Nhậm Phi Dương không chịu, vậy y đành phải trả lại ta cái mạng đó thôi."
"Tĩnh cô nương, cô... cô có thể thu hồi mệnh lệnh, buông tha cho y được không? Tôi biết cô có thể mà!" Diệp Phong Sa mở lời van xin.
Thần sắc trong mắt A Tĩnh chợt biến đổi, lòng cũng đã chùng xuống. Nhưng lâu chủ đã biết rồi... đang đợi gặp nàng để thương nghị. Một giọng nói lạnh lùng đáp: "Cô sai rồi, nàng ta không thể!"
Lâu chủ! A Tĩnh nghe thấy thanh âm hững hờ mà lạnh băng đó, đượm đầy vẻ cao quý và uy nghiêm khôn xiết, tựa như chúa tể sinh ra đã ngự trên cao. Cuối cùng vẫn chậm một bước rồi...
A Tĩnh trông thấy Tiêu Ức Tình đã đứng ngay giữa cửa, lạnh lùng nhìn nàng và Diệp Phong Sa. Nàng liền bước lại bên y, quỳ một gối xuống, nói: "Bái kiến lâu chủ."
Đầu gối còn chưa chạm đất, nàng đã được Tiêu Ức Tình đỡ dậy, lạnh nhạt nói: "A Tĩnh, không cần khách khí như vậy." Đợi A Tĩnh đứng lên rồi, y nhìn vào mắt nàng, khen: "Vừa nãy ta đã gặp Nhậm Phi Dương ở phòng bên rồi, y đã nhận lời ta gia nhập Thính Tuyết lâu."
"Lâu chủ Thính Tuyết lâu! Ngài là Tiêu Ức Tình?" Diệp Phong Sa kinh ngạc buột miệng, A Tĩnh liếc nàng rồi lại nhìn sang Tiêu Ức Tình.
Tiêu Ức Tình mỉm cười với Diệp Phong Sa, không đáp. Y quay lại nhìn A Tĩnh, nói tiếp: "Ta đã kêu Cao Hoan trở về Lạc Dương rồi. Nhậm Phi Dương và đám nhân thủ mới đên, ta cũng đã hạ lệnh sai người đưa tới Xuy Hoa tiểu trúc huấn luyện. A Tĩnh, chúng ta cũng phải về thôi, đi vắng mấy ngày đã ứ đọng rất nhiều sự vụ rồi."
Sự vụ? Từ khi tỉnh lại chưa hề nhúng tay vào. A Tĩnh nghĩ ngợi rồi quay lại nhìn Diệp Phong Sa, nói: "Vị cô nương Diệp Phong Sa này là bằng hữu của tôi, đem luôn cô ấy cùng về được không?"
"Hiện giờ đem theo cô ấy đồng hành không tiện lắm. Ngày tháng còn dài, sau này mời cô ấy tới cũng không muộn." Tiêu Ức Tình kiên quyết nói.
"Vâng, lâu chủ." A Tĩnh chẳng chút nghĩ ngợi, gật đầu đáp ứng. Rất nhiều ý nghĩ lướt qua trong đầu, rõ ràng việc mình mất đi ký ức không được truyền ra ngoài, nàng đành quay lại gật đầu nói với Diệp Phong Sa: "Phong Sa, ngày sau gặp lại."
Tiêu Ức Tình cũng chẳng chần chừ nữa, liền bước ra ngoài. A Tĩnh rảo bước tới trước, sánh vai đi cùng y.
Còn chưa ra khỏi sân, đột nhiên nghe thấy tiếng gọi của một hài tử dưới mái hiên vọng ra, thét gọi: "Dì ơi, dì ơi!"
"Hoa nhi? Con... còn sống sao?" Diệp Phong Sa trông thấy hài tử còn sống sót đó, vừa mừng vừa sợ liền chạy ra ngay. Hài tử đó áo quần rách nát, mắt mũi bầm dập, xem ra đã nếm trải không ít khổ sở, khóc lóc nói với Diệp Phong Sa: "Bọn chúng.... bọn chúng đánh con, còn nhét vào miệng con..."
A Tĩnh dừng bước, nhìn hài tử khóe miệng ứa máu. Không biết tại sao trong lòng nàng chợt có cảm giác không lành, liền cau mày.
"Đi thôi, đừng quản nhiều chuyện." Tiêu Ức Tình tiếp tục đi.
A Tĩnh cúi đầu, bước lên cùng y. Nhưng vào lúc quay đi, nàng chơi nghe thấy tiếng "xì xì" rất khẽ, hẳn là hỏa dược! A Tĩnh phi thân lướt tới, một chưởng đẩy Diệp Phong Sa ra, nói: "Đừng đụng vào nó!"
Tiêu Ức Tình cũng biến sắc, vội lướt lại nhanh như chớp, trước khi A Tĩnh kịp chạm vào hài tử y đã chặn trước mặt nàng, quát lớn: "Cô muốn chết à!" Y lật tay, song chưởng tách rời nàng và hài tử đó, một chưởng đẩy vào lưng đứa nhỏ, hất nó văng ra.
"Ngươi làm gì đó!" Diệp Phong Sa thét lên.
Trong chớp mắt đó, A Tĩnh cũng nhanh như chớp tạt ngang một chưởng, đánh vào ngực Hoa nhi. Hài tử oa lên một tiếng, máu trong miệng phun ra như suối.
Vì chịu lực của hai chưởng đó, hài tử liền bắn văng ra như diều đứt dây. Khi A Tĩnh thu tay lại, bản thân đã chắn giữa Tiêu Ức Tình và hài tử.
"Uỳnh uỳnh uỳnh!" Thân mình hài tử đang ở trên không, đột nhiên cả người nổ tung. Thuốc nổ này uy lực rất lớn, chấn động khiến người ta ù tai hộc máu.
Hồi lâu, đợi khi bình lặng lại rồi, trong sân máu thịt bầy nhầy, như vừa trải qua một trận mưa máu, tanh nồng nhức mũi, mười phần đáng sợ.
A Tĩnh đứng mũi chịu sào bị hỏa dược chấn thương, huyết khí trong cơ thể trào lên, khiến nàng không nén nổi nôn ọe. Những hình ảnh càng cuộn lên trong đầu khiến nàng choáng váng. Nhưng nàng vẫn miễn cưỡng đứng dậy, nói với Tiêu Ức Tình: "Thuộc hạ bất lực, để... để lâu chủ phải kinh sợ rồi!" Nói xong thân mình đã liêu xiêu muốn ngã.
Thân mình Tiêu Ức Tình cũng bị vấy khá nhiều máu, như hồng mai lấm tấm nở rộ trên tấm áo bạch cừu. Vì chấn động của hỏa dược, y không khỏi bắt đầu ho lên sặc sụa, khôgn sao trả lời được. Y chỉ đỡ lấy A Tĩnh không để nàng ngã xuống, liên tiếp điểm vào mấy đại huyệt nơi vết thương của nàng, vừa ho vừa mắng: "Vừa rồi, vừa rồi cô làm gì vậy! Hỏa dược bá đạo như thế cũng cố đỡ lấy? Cô... cô sao có thể đem tính mệnh mình ra đùa như vậy!"
Diệp Phong Sa bên cạnh đã nhận ra nỗi lo âu và sợ hãi khó bề che giấu trong giọng nói của Tiêu Ức Tình, đến cả người có thân phận địa vị như y cũng có lúc lo lắng hoảng hốt như vậy!
A Tĩnh cũng nhận ra chuyện đó, trong lòng chợt ấm áp. Nàng hé nụ cười, gắng gượng mở mắt, nói với Tiêu Ức Tình: "Tôi... tôi không sao. Ngài... thân thể của ngài..."
Nghe thấy những lời này, ánh mắt Tiêu Ức Tình hơi dịu lại, siết chặt tay lại, để A Tĩnh mượn lực của y mà gắng gượng đứng vững, khẽ khàng nói với nàng: "Không sao đâu." A Tĩnh lim dim mắt điều tức, bình tĩnh lại một chút mới rời khỏi y, đứng sang bên.
Lúc này Tiêu Ức Tình mới quay phắt lại, gọi lớn: "Người đâu!" Còn chưa dứt lời, đã có ba người bên ngoài leo tường vào, hai người trái phải quỳ một chân xuống, sợ sệt bẩm báo: "Thạch Ngọc tham kiến lâu chủ! Thuộc hạ bảo hộ không chu đáo, thật đáng tội chết."
Giũ giũ vết máu trên vạt áo, chủ nhân Thính Tuyết lâu chỉ liếc qua đám thuộc hạ, lạnh lùng nói: "Chuyện này quá đột ngột cũng khó trách các ngươi. Chí ít các ngươi cũng bắt được tàn đảng trốn chạy."
Mục quang y như ánh chớp dừng lại trên mình kẻ bị kèm chặt, hừ lạnh một tiếng.
"Báo cáo lâu chủ, tên này vừa chạy từ trong sân ra, bị bọn thuộc hạ bắt lại." Thạch Ngọc bẩm báo.
Tiêu Ức Tình bước tới, đưa tay giật khăn che mặt của sát thủ, lạnh lùng nói: "Quả nhiên là người của Thần Thủy cung! Hừ, hỏa dược vừa nãy hẳn cũng là do ngươi phóng ra nhỉ?" Người đó toan cãi lại, nhưng chạm phải ánh mắt lạnh băng của Tiêu Ức Tình, lại không dám hó hé một câu.
"Lấy giấy dầu quấn hỏa dược lại nhét vào dạ dày hài tử, dùng người làm thuốc nổ, hay cho kế sách xuất kỳ bất ý!" Tiêu Ức Tình vỗ vai tên tù binh, trong mắt hiện vẻ tán thưởng, "Nếu không phải A Tĩnh kịp thời đánh cho hài tử đó phun máu ra, làm ướt một phần thuốc nổ, e rằng ngay cả ta cũng tránh không thoát, ngươi thật đúng là một nhân tài!"
Đối phương thấy Thính Tuyết lâu chủ khen ngợi như vậy, tựa hồ thấy một tia hi vọng sống, chẳng chút nghĩ ngợi liền nói: "Nếu lâu chủ tha cho tiểu nhân một con đường sống, tiểu nhân nguyện làm trâu làm ngựa, xông pha khói lửa vì ngài!"
Dường như sớm đã đoán được câu trả lời như vậy, khóe mắt Tiêu Ức Tình lộ ra nét cười, khẽ gật đầu, hờ hững nói: "Nhân tài như ngươi thế này, giết đi cũng thật đáng tiếc."
Diệp Phong Sa lặng lẽ nhìn từng đứa từng đứa nhỏ vô tội bị mất mạng, hận không ăn thịt được hung thủ, giờ lại nghe thấy ý của Tiêu Ức Tình, còn định trọng dụng tên đao phủ này. Nàng ta bất kể đối phương là nhân vật thế nào, không nhịn được quát lên: "Giết người phải đền mạng, sao có thể lấy bạo thay bạo được!"
Tiêu Ức Tình mỉm cười: "Ta đã giết rất nhiều người, lẽ nào cũng phải đền mạng sao?"
"Tuy hiện giờ không ai giết được ngươi, nhưng trời cao có mắt, kẻ giết người tất sẽ bị người giết!" Phong Sa chẳng chút sợ hãi, lạnh lùng sắc bén độp lại tay bá chủ võ lâm đó. Tả hữu của Tiêu Ức Tĩnh đã biến sắc mặt: lại có người dám nói như vậy trước mặt lâu chủ!
Tiêu Ức Tình ho khan mấy tiếng, chỉ lạnh nhạt gật đầu: "Giỏi lắm, giỏi lắm." Chưa dứt lời y đã bạt đao!
Đao quang lóe lên, ảm đạm như khói, chớp mắt lại thu vào tay áo. Hai đao này không giết Phong Sa, mà chém về phía tay thích khách đang bị bắt giữ!
Một ngang một dọc, một đao xẻ dọc lồng ngực, một đao nữa lại mổ phanh bụng ra. Hai nhát đao đều rất chuẩn xác, nên tuy đã bị mổ phanh bụng nhưng người đó còn chưa tuyệt khí, vẫn rên la không ngớt, thê thảm và đau khổ.
Khi lưỡi đao chém xuống, Tiêu Ức Tình đã lùi lại nên không bị vấy chút máu nào, y chẳng buồn ngó tới kẻ đầy máu me đang lăn lộn hấp hối dưới đất, chỉ lạnh lùng nói: "Không sai, ngươi quả là một nhân tai, ta rất muốn trọng dụng ngươi. Đáng tiếc, ngươi không nên đả thương A Tĩnh..."
Y quay lại, đã có thủ hạ khiêng hai cỗ nhuyễn kiệu tới. Tiêu Ức Tình giơ tay đỡ A Tĩnh lên kiệu rồi mới tự mình lên một cỗ kiệu khác. Lúc lên đường, không biết nghĩ tới chuyện gì, y đột nhiên quay lại, lạnh lùng dặn dò thủ hạ: "Chuẩn bị kiệu, đưa Diệp cô nương cùng đi."
A Tình ngồi trong kiệu nghe thấy sự sắp xếp của Tiêu Ức Tình, không hiểu tại sao y bỗng nhiên thay đổi chủ ý đem Diệp Phong Sa cùng đi. Nhưng nàng cũng không nghĩ nhiều, lại lo cho y khi nãy, rõ ràng đã bị hỏa dược chấn động, thân thể y như vậy làm sao chịu đựng được. Nàng bất giác vén rèm liếc nhìn cỗ kiệu trước mặt, nghe thấy tiếng ho sù sụ của y, lại chau mày. Nàng nhìn vết thương trên tay, cảnh tượng trước mặt lại bị máu che phủ. Vào thời khắc hỏa dược nổ tung, trước mắt nàng dường như hiện ra nụ cười hòa dịu ung dung khi trước, đã cứu lấy một nữ hài Miêu tộc giữa muôn ngàn độc tiêu.
"Thanh Lam..." Trong đáy lòng nàng chợt nhói đau, phải rồi, nàng đã nhớ ra Thanh Lam. Nghĩ đến lần đầu tiên bọn họ gặp gỡ ở Trầm Sa cốc.
"Ta tên A Tĩnh." Nàng nói với vị ca ca định giúp đỡ mình.
Vị ca ca đó mỉm cười nhìn nàng. Thình lình, y phất tay áo, một trận gió chợt nổi lên. Muôn hoa dọc đường tựa hồ bị gió cuốn lên, phấp phới bay đầy trời, cánh hoa đủ màu lấp lánh ánh mặt trời, bay múa quanh mình nàng, mỹ lệ đến mức khiến người ta lóa mắt.
A Tĩnh vẫn còn nhớ cảm giác kinh hỉ và an định trong lòng khi nàng trông thấy những cánh hoa bay đầy trời đó. Được vị ca ca đó bế bổng lên, gương mặt lộ ra nụ cười an tường và điềm tĩnh, sau cùng nàng rụt rè ôm lấy cổ y, ứa nước mắt.
"Cha... cha không cần A Tĩnh nữa!... Ta tưởng rằng, tưởng rằng chẳng ai cần A Tĩnh nữa..." Nàng nắm chặt lấy đóa hoa tím mà Thanh Lam đưa cho, hơi nức nở.
"Đừng khóc nữa... Ta sẽ ở bên muội." Thiếu niên mỉm cười, kéo tay nàng.
"A? Thật sao?" Nàng lúc đó rốt cục cũng he hé nụ cười, gọi một tiếng: "Thanh Lam ca ca..."
A Tĩnh dựa mình vào cỗ kiệu, nắm chặt tấm mộc bài trên cổ, khóe mắt đã rưng rưng.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét