Thứ Hai, 13 tháng 9, 2010

Thính Tuyết vi ảnh - Chương năm



Chương năm

Trở lại Lạc Dương

Dọc đường về Lạc Dương, A Tĩnh chẳng còn lòng dạ nào ngắm cảnh xuân ven đường.
Nàng không thể nói chuyện với Diệp Phong Sa, Tiêu Ức Tình luôn có rất nhiều việc cần nàng hỗ trợ xử lí, mà lại chẳng phải là những chuyện có thể bỏ mặc sau khi mất đi ký ức.
Mỗi lần nghỉ chân lại một nơi nào đó, nàng lại phải nhận các văn kiện do các phân đà của Thính Tuyết lâu đưa tới. Kẻ chưa hoàn toàn khôi phục ký ức là nàng có rất nhiều chuyện không thể tự chủ xử lí như trước kia, mà nhất định phải thương lượng với Tiêu Ức Tình. Hai người lúc nào cũng ngồi trong gian phòng trên lầu, vừa ăn vừa bàn bạc. Đến nỗi tuy nàng muốn nói chuyện với Diệp Phong Sa cũng chẳng có thời gian.
A Tĩnh nhận ra cảm giác của mình đối với Tiêu Ức Tình đã thay đổi rất nhiều: nàng ngưỡng mộ sự quyết đoán lật tay làm mây úp tay làm mưa của y, tin tưởng vào quyết định của y. Cũng hệt như đám đệ tử Thính Tuyết lâu cam tâm tình nguyện bị y hấp dẫn, theo y đến chết không rời.
Nàng cũng có phần hiểu ra vì sao y xưa nay không cười, chỉ lạnh nhạt nói chuyện với hết thảy thuộc hạ, trước sau chỉ nhíu mày. Thứ mà y phải gánh vác đâu chỉ là một tòa Thính Tuyết lâu ở Lạc Dương mà thôi.
Đồng thời A Tĩnh cũng giấu việc mình đã nhớ lại được Thanh Lam. Tuy nàng không biết Tiêu Ức Tình có biết Thanh Lam hay không nhưng nàng lờ mờ cảm thấy chuyện này có thể giấu được thì đừng nên nhắc tới. Nàng cũng không thể không thừa nhận, nàng thích cảm giác được ở bên y. Nếu nhắc tới Thanh Lam, nàng sẽ mất y chăng?
Mấy ngày ngựa không dừng vó, cuối cùng đã tới Lạc Dương rất nhanh.
"Dừng kiệu!" A Tĩnh chợt nghe thấy tiếng ho và tiếng thở hổn hển theo gió đưa lại.
Cỗ kiệu lập tức dừng lại, A Tĩnh rảo bước lại bên kiệu của Tiêu Ức Tình, cho đám thuộc hạ bên cạnh lui ra, vén rèm lên.
Tiêu Ức Tình không ngừng vừa ho vừa thở hổn hển, tấm khăn trong tay y đã đầy máu đen, chút máu đen còn vương trên khóe miệng y lộ ra vẻ yêu dị vô cùng. Y cuộn mình trong kiệu, thân thể đã bắt đầu co giật, không ngừng run rẩy lên. Một tay y nằm chặt lấy tấm rèm kiệu bên ngoài, móng tay đều đã chuyển sang màu tím bầm. A Tĩnh lập tức nắm chặt lấy tay y, chuẩn bị truyền nội lực cho y.
"Đây... đây là..." Diệp Phong Sa thấy tình trạng đó liền bước tới hai bước định cứu trị.
A Tĩnh cảm thấy có người lại gần lập tức ngẩng đầu lên, trong mắt lộ ra vẻ cảnh giác và sát khí. Diệp Phong Sa ngẩn người, đứng sững lại.
"Giang Thu Bạch, đem người hộ vệ nghiêm mật nhuyễn kiệu của lâu chủ! Người ngoài lại gần trong vòng năm mươi trượng, giết hết không tha!" A Tĩnh lúc này cũng không biết trong mắt mình đã lộ ra sát khí thế nào, nàng chỉ thấy lòng như lửa đốt, Tiêu Ức Tình nắm chặt lấy tay nàng tựa như đang túm lấy một nhành Cứu mệnh thảo.
Nàng buông rèm xuống, ngồi lại bên Tiêu Ức Tình. Lấy thuốc trong bọc ra, hòa vào trà thuốc trong kiệu đưa y uống. Một tay đặt vào đại huyệt trên tay y, một tay đặt lên ngực y, từ từ truyền nội lực vào giúp y mau ngấm thuốc.
Qua một hồi lâu, bốn bề đã yên tính đến mức A Tĩnh có thể nghe được tiếng ho và tiếng thở hổn hển của Tiêu Ức Tình. Cuối cùng sắc mặt y cũng khá lên nhiều, cũng không còn ho sặc sụa nữa. Nhưng Tiêu Ức Tình vẫn nắm chặt lấy tay nàng không buông.
A Tĩnh thấy y đã khá lên, cuối cùng cũng yên tâm thở phào. Nàng vén rèm kiệu lên căn dặn: "Có thể lên đường rồi... ta ngồi chung kiệu với lâu chủ. Phong Sa cô nương, mời cô quay về kiệu, lên đường."
Nàng rút chiếc khăn lụa đỏ của mình ra lau máu vương trên mặt Tiêu Ức Tình, tay kia vẫn đặt vào huyệt Xích Quan trên cổ tay y, không nhanh không chậm truyền nội lực qua. Tiêu Ức Tình tựa mình vào kiệu, sắc mặt nhợt nhạt kinh người đã dần khá lên, lim dim mắt hồi lâu hơi thở cũng từ từ bình định lại.
"Là... bị dư lực của hỏa dược đả thương thôi. Lúc đó còn gắng gượng chống lại..." A Tĩnh buột miệng, ngữ khí chẳng hề lạnh lùng như khi nói chuyện với y, mà còn đượm vẻ lo lắng quan tâm.
Tiêu Ức Tình hiển nhiên cũng nhận ra, từ từ mở mắt, nhìn nữ tử áo đỏ bên cạnh, không đáp.
"Sao ngài lại muốn đem Diệp Phong Sa cùng đi?" A Tĩnh nghĩ ngợi rồi đổi chủ đề.
"Vì... nhận ra cô ta rất hay." Tiêu Ức Tình khẽ ho, nói, "Kêu cô ta tới Lạc Dương, nói không chừng có thể nói chuyện với cô."
Ánh mắt A Tĩnh dừng lại trên mặt Tiêu Ức Tình, không thấy được y đang nghĩ gì. Nàng lại nhận ra trong mắt Tiêu Ức Tình thấp thoáng nụ cười, nhìn xuống bàn tay bọn họ đang nắm chặt lấy nhau.
"Cười cái gì?" A Tĩnh lạnh lùng hỏi, giọng nói đã có phần mệt mỏi.
Thính Tuyết lâu chủ không đáp, hồi lâu hồi lâu, tựa như đang nhìn xa xăm, y mới buông một câu khẽ đến mức gần như không nghe thấy: "Ta đang nghĩ... nếu có một ngày ta bị người ta giết, vậy nhất định là chết trong tay cô..."
Trở về Thính Tuyết lâu, Hồng Trần vẫn chưa về. Ngược lại Tử Mạch được nhàn nhã, thường nhân lúc đem thuốc tới cho A Tĩnh uống tới chuyện phiếm vài câu với nàng. Cũng chỉ có những lúc này A Tĩnh mới được nghỉ ngơi một chút, không phải đọc đám mật thư chất như núi với Tiêu Ức Tình trong mật thất.
Nhưng nàng vẫn không có thời gian gặp Diệp Phong Sa.
"Ta định đi Động Đình một chuyến, Thập nhị thủy bang có chút chuyện cần xử lí." Tiêu Ức Tình hờ hững nói, đưa cho A Tĩnh một phong mật thư.
"Động Đình?" A Tĩnh ngẩng đầu nhìn y, "Có cần ta đi cùng ngài không?"
"Thương thế của cô vẫn chưa lành, để Mặc đại phu và Uyển Từ chăm sóc cô." Bạch y công tử nói, "Gần đây nhận được tin, Thiên Y hội và tổ chức Phong Vu đã tới rất gần..."
"Hả?" Tên hai tổ chức này A Tĩnh chẳng lạ. Trong rất nhiều tin tình báo của Lam Tuyết các đưa đến, trước sau có thể phát hiện được tình hình của chúng, "Định tuyên chiến với Thính Tuyết lâu sao?"
"Còn không phải sao." Tiêu Ức Tình nhìn một phong mật thư, lạnh lùng nói: "Sáng sớm mai ta sẽ lên đường."
"Được."
"Những ngày ta không ở đây, những sự vụ trong lâu nếu có chuyện gì không nhớ ra thì đi hỏi Tử Mạch."
Nghe thấy lời dặn dò của y, biểu tình của A Tĩnh hơi biến đổi, có lẽ y vẫn hi vọng mình khôi phục lại ký ức chăng? Nàng đặt tập hồ sơ trong tay xuống, chẳng có lòng dạ nào xem thêm nữa.
Nhân buổi chiều Tiêu Ức Tình đi Động Đình còn chưa về, sự vụ cũng không nhiều lắm, A Tĩnh liền kêu ngươi đưa Diệp Phong Sa tới Phi Y lâu gặp mặt.
Thấy nữ tử áo lam tháo tấm khăn đen che mắt ra, ngơ ngác nhìn quanh, A Tĩnh lộ ra vẻ tươi cười nhiều ngày nay không gặp, hờ hững nói: "Phong Sa, cô tới rồi sao? Gần đây nhiều việc, để cô phải đợi lâu rồi."
Ánh mắt nữ tử áo lam dừng lại trên nụ cười của nàng, cũng chẳng gật đầu với nàng, trong mắt lại có vẻ cảnh giác, hỏi: "Không biết Tĩnh cô nương đưa tôi về Thính Tuyết lâu là vì cái gì?"
Nụ cười của A Tĩnh ngưng lại trên gương mặt. Hồi lâu A Tĩnh lại mỉm cười, quay đầu nhìn về tòa bạch lâu phía xa, hỏi: "Cô... không muốn gặp Cao Hoan ư?"
Diệp Phong Sa chẳng ngờ A Tĩnh lại hỏi như vậy, sững sờ hồi lâu không biết phải đáp ra sao. A Tĩnh cũng chẳng cần nàng ta đáp lại, tiếp tục cúi đầu xem nội dung trong mật thư.
Diệp Phong Sa nhân đó mà quan sát trong phòng A Tĩnh, toàn một màu đỏ từ màn trướng, bàn trang điểm bên trên chỉ có một tấm gương đồng tới rèm che cửa sổ. Bên cạnh là một tấm bình phong thêu đóa tường vi đỏ thắm. Tường nhà màu trắng, dưới đất trải da chồn trắng. Góc phòng đặt lò hương, tỏa ra một mùi hương thanh khiết khiến người ta sảng khoái. A Tĩnh ngồi trong một góc, tựa lưng vào tường, trước mặt xếp hai chồng văn điệp.
"Bẩm Tĩnh cô nương, lâu chủ đã về tới cửa thành." Bên ngoài có người nói.
"À, biết rồi." A Tĩnh lạnh lùng nói, "Kêu Thạch Ngọc đi đón lâu chủ hồi lâu."
"Vâng."
A Tĩnh gấp mật thư lại, vuốt phẳng lại bì thư màu nâu, ngước mắt trông về phía Bạch lâu, trong mắt lóe lên thần sắc gì đó. Chợt nàng định thần lại nhìn Diệp Phong Sa nói: "Không ngờ hôm nay y đã về rồi, phải phiền cô đợi một chút mới đưa cô đi gặp Cao Hoan được."
"Không... có gì." Diệp Phong Sa thấy nàng biến sắc, chợt buột miệng hỏiL "Người trên giang hồ đều nói, hai vị là nhân trung long phượng... đôi bên mến mộ lẫn nhau..."
Lời còn chưa dứt A Tĩnh đã liếc một cái như chớp xẹt, câu nói của Diệp Phong Sa chưa kịp buông ra đã tắc nghẹn trong họng.
"Nhân trung long phượng..." Nhưng A Tĩnh chỉ lẩm bẩm một mình, cúi đầu.
Té ra là những lời này ư, nhưng tại sao trong lòng mình vẫn thấy không thể ở bên người đó, căn bản không sao hiểu nổi y rốt cục đang nghĩ gì. Lẽ nào nàng trước khi mất đi ký ức lại hiểu sao?
"Thật ra cô không cần tránh né gì cả." Thấy vẻ ngỡ ngàng của A Tĩnh, Diệp Phong Sa không nhịn được nói, nhưng lại nhận thấy trên gương mặt nữ tử áo đỏ lộ ra nét cười giễu cợt.
"Tránh né? Tránh né y?" A Tĩnh cơ hồ cười thành tiếng, từ sau khi tỉnh lại, nàng cũng không biết rốt cục là ai không muốn gặp ai. Nàng nhìn Diệp Phong Sa, lạnh nhạt nói: "Người như y hoàn toàn chẳng màng đến những chuyện khác... Ai mà biết được, ngày nào đó ta chẳng còn tác dụng gì nữa, ta có trở thành một quân cờ bị vứt bỏ không?"
"Thôi, cô cứ ngồi đây một lát đã, ta đi đón lâu chủ." A Tĩnh đứng dậy, ôm đám văn điệp trên bàn đi.
Ra tới cửa lớn của Thính Tuyết lâu đã có rất đông đệ tử đang chờ. Nhân mã của Tiêu Ức Tình còn chưa tới Chu Tước đại lộ. A Tĩnh đứng ngoài cửa trông về phía chân trời, lòng chợt thấy vui vui, xa cách mấy ngày cũng nhớ nhớ y.
Tà bạch y đó đột ngột xuất hiện ở đầu đường, theo sau còn có một đội nhân mã. Bóng áo trắng đó đã để lại ấn tượng như dáng vẻ bá đạo đã xâm chiếm cõi lòng nàng, A Tĩnh cúi đầu.
"Thuộc hạ cung nghênh lâu chủ hồi lâu." Chúng đệ tử rào rào quỳ xuống, A Tĩnh cũng quỳ một gối.
"Đứng lên đi." Tiêu Ức Tình ho khẽ, lãnh đạm nói.
Thính Tuyết lâu chủ phi thân xuống ngựa đỡ A Tĩnh dậy, liếc nhìn sắc mặt nàng gật đầu.
Hai người sánh vai đi về phía bạch lâu.
"Bên Động Đình đó thế nào rồi?" A Tĩnh hỏi, thấy khí sắc của y không tệ bèn thở phào.
"Mười hai thủy trại đã công phá tám trại, còn lại cũng chỉ ngày một ngày hai thôi." Tiêu Ức Tình hờ hững nói, nhìn nữ tử áo đỏ nói, "Lần này đi Động Đình, ta còn gặp một người."
"Ai?" A Tĩnh đang nghĩ đến Diệp Phong Sa trong Phi Y lâu, lơ đãng hỏi một câu.
"Thu Hộ Ngọc." Tiêu Ức Tình nói, vẫn nhìn nàng.
"Tổ chức Phong Vũ? Hừ, chỉ sợ bây giờ vẫn không hành động được thôi." Nàng chẳng hề có chút phản ứng gì với ba chữ Thu Hộ Ngọc này.
Tiêu Ức Tình cũng đã nghĩ tới điều này bèn cười khẽ nói: "Nếu ta giết y, sau này nàng khôi phục ký ức há có thể đoạn tuyệt với ta sao!"
"Thật sao?" A Tĩnh vẫn tin vào cảm giác của mình, nhưng ba chữ Thu Hộ Ngọc này thực không khơi dậy được chút hình tượng nào trong đầu nàng. Tiêu Ức Tình nhìn nàng, A Tĩnh ngẩng đầu lên, liền đụng ngay phải đôi mắt vui giận khó lường đó.
Hai người đã đi đến Bạch lâu, A Tĩnh lạnh nhạt nói: "Ngài vất vả rồi, nghỉ ngơi trước đi. Chuyện hôm nay ta xử lí sắp xong rồi, ngài... đừng nhọc lòng thế nữa."
Nghe thấy lời căn dặn bất ngờ đó, trong mắt Tiêu Ức Tình vụt thoáng qua một nụ cười. Y gật đầu, húng hắng ho bước lên lầu. A Tĩnh đứng nguyên chỗ cũ, nhìn bóng áo trắng của y ngơ ngẩn đến xuất thần.
"Tĩnh cô nương..." Diệp Phong Sa đã xuống lầu, khẽ gọi.
"Phong Sa." A Tĩnh định thần lại, cười, "Đi thôi." Nàng dẫn Diệp Phong Sa tới Xuy Hoa tiểu trúc, lách mình náu vào trong mật đạo.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét