Thứ Hai, 13 tháng 9, 2010

Thính Tuyết vi ảnh - Chương sáu

Chương sáu

Ký ức khôi phục

Liễu Thanh Thanh thở gấp nhìn Lí Mân, khẽ nói: "Ta... kỳ thực ta... cũng không hận chàng, thật đó, ta hiểu... chỗ khó xử của chàng. Chàng... đối đãi với cả nhà chúng ta... rất tốt... Nhưng ta không muốn chàng chết. Giờ chàng... chàng ra tay giết ta đi, rồi có thể... yên ổn sống tiếp... nhưng xin chàng... đừng để...bị bọn họ khống chế nữa..."
Thấy tình cảnh như vậy, bên này tường, ánh mắt trống rỗng của Diệp Phong Sa vẫn nhìn về phía trước, hồi lâu nàng ta ngơ ngác quay lại nhìn nữ tử áo đỏ bên cạnh.
Tựa như bị động tác bất ngờ sau cùng đó trấn trụ, A Tĩnh chỉ thấy đầu đau buốt, huyết sắc dồn dập trào lên. Biểu tình chấn động như vậy... là gì đây! Đó là...
Nhị sư huynh!
Thanh Vũ... Không, đó là Cao Mộng Phi!
Huyết Vi xuyên qua ngực y. Y cười lớn nói: "Lời sư phụ quả không sai! Sớm biết thế này... lúc người Miêu tấn công vào... dứt khoát đừng cứu muội đúng không?...."
 "Minh nhi, ta đã tính được vận mệnh của các con: Hai tên đệ tử duy nhất của ta đều sẽ vì con mà chết!" Đó là giọng nói của ai! Là sư phụ! Minh tinh chiếu mệnh... phàm kẻ nào giao hội với nó đều sẽ tổn mạng rơi xuống!
Minh tinh chiếu mệnh!
Sư phụ...
Nhị sư huynh!
Tiếng ong ong lại vang lên trong tai A Tĩnh, tay nàng vịn vào tường, dấu chưởng của nàng đã ấn lên tường.
"Tĩnh cô nương, cô sao rồi?" Diệp Phong Sa thấy vẻ khác thường của nàng bèn đỡ lấy nàng.
A Tĩnh dựa vào định lực tự kiềm chế kinh người của mình, nén lại những hình ảnh dồn dập trong não, lắc lắc đầu. Nàng ấn vào cơ quan, từ trong tường ngầm bước vào phòng.
Mọi người trong phòng đều giật nảy mình, lập tức khom người quỳ xuống: "Bái kiến Tĩnh cô nương!"
A Tĩnh bước vào phòng, nhưng chẳng hề nhìn thuộc hạ chỉ quay đầu nhìn gã sát thủ trên sàn, nhìn y ôm lấy người yêu khắp mình máu me, đau đớn khóc lóc.
Màu máu lại một lần nữa tràn lan lênh láng, A Tĩnh nhắm mắt lại, không muốn nhìn tiếp.
Bỗng Lý Mân chợt la thất thanh: "Thanh Thanh!" Diệp Phong Sa vội rảo bước lại gần, xem xét hơi thở của nàng ta. Phong Sa chợt biến sắc ngẩng đầu nhìn nữ tử áo đỏ, run giọng nói: "Cô... cô ấy chết rồi!"
Nước mắt Diệp Phong Sa rốt cục cũng trào ra, hạ giọng lẩm bẩm, nhắc đi nhắc lại: "Cô ấy chết rồi? Cô ấy chết rồi. Cô ấy chết rồi!..." Vẻ phẫn nộ trong mắt nàng ta càng sâu sắc, nàng ta giận dữ quay đầu lại khàn khàn quát bóng đen: "Ngươi... Vì sao ngươi phải bức chết cô ấy!"
"Không sai, là ta bức tử cô ta." Đàn chủ vẫn lãnh đạm đáp, chậm rãi bước ra khỏi góc tối. Y ngẩng đầu nhìn nàng, thản nhiên hỏi. "Cô làm gì được ta nào?"
Diệp Phong Sa thoáng sững sờ, lùi liền mấy bước mới buột ra tiếng: "Cao Hoan!"
Vị đàn chủ lãnh khốc mà tàn nhẫn chậm rãi bước ra từ góc tối chính là Cao Hoan.
Diệp Phong Sa sững sờ nhìn y, khóe miệng hơi run run nhưng chẳng thốt được lời nào chỉ lùi dần từng bước.
Lúc này, Lý Mân bên cạnh đã ôm thi thể Liễu Thanh Thanh đứng dậy. Máu từ lồng ngực người yêu nhỏ xuống, nhuộm hồng nửa mình y. Y thẫn thờ bước lại, vốn chẳng để ý đến người bên cạnh, ngay cả ánh mắt tựa hồ cũng đã thất thần.
"Máu của người yêu ngươi... ấm nóng chứ?" Khi Lý Mân đi ngang qua, A Tĩnh chợt hững hờ cười, hạ giọng hỏi một câu, dưới mày mi không biết là thần sắc gì.
Đến cả lời của nữ lãnh chúa Thính Tuyết lâu cũng chẳng để vào tai, Lý Mân thờ ơ ôm thi thể của Liễu Thanh Thanh đi ngang qua A Tĩnh, chẳng hề để ý đến thanh kiếm đỏ tươi sắc bén đã tắm máu ngàn vạn người trong tay áo nàng. Gã sát thủ trong Xuy Hoa tiểu trúc này chỉ ngẩn ngẩn ngơ ngơ, chẳng chút chần chừ đi thẳng về phía cửa.
Lý Mân toan bỏ đi, ngay cả kiếm cũng không cầm như vậy, đi thẳng ra khỏi Xuy Hoa tiểu trúc!
Cặp mắt Cao Hoan lóe lên sắc lạnh, chẳng nghĩ ngợi gì, kẻ thân làm đàn chủ như y giơ tay lên, búng ngón tay, ám khí lấp lánh hàn mang xé không bay ra, bay thẳng tới hậu tâm kẻ muốn phản bội. Không một ai có thể dễ dàng ly khai Thính Tuyết lâu!
Nhưng khi lướt qua thân mình nữ tử áo đỏ bắn về phía Lý Mân, ngọn ám khí chết chóc đó chợt lệch hướng, kịch một tiếng đã găm vào khung cửa. Lý Mân chẳng quay đầu lại, thẫn thờ bước tới.
"Để y đi." Ngón tay chỉ hơi động đậy, A Tĩnh hạ lệnh. Gương mặt nàng chẳng chút biểu tình, nhìn gã thuộc hạ đang ôm thi thể người yêu thất thần ra khỏi cửa, lạnh nhạt dặn dò, "Những người khác cũng đi cả đi."
Tất cả thuộc hạ đều lui xuống, sau khi cửa khép lại, trong phòng chỉ còn lại ba người.
Ánh mắt Diệp Phong Sa từ lúc đó trở đi không hề rời khỏi mặt Cao Hoan. Trước sau chẳng nói một lời, nàng ta chỉ vô thức lùi lại từng bước một, đã đến bên cửa ám đạo. Trước khi nàng ta lùi trở lại vào bí đạo, ánh mắt A Tĩnh chợt lay động, xoay tay kéo nàng ta lại.
"Được lắm. Hôm nay ta cho các người một cơ hội cuối cùng... nói cho rõ ràng." Ngữ khí của A Tĩnh bình tĩnh mà kiên quyết, "Bất kể thế nào, lại nói cho dứt khoát đi. Còn có lời nào các ngươi nói hết ra những lời muốn nói đi. Ra khỏi gian phòng này, các ngươi... sẽ là những người xa lạ chưa từng quen biết."
Nữ tử áo đỏ khẽ thở dài, lướt vào ám đạo.
Khi cánh cửa ngầm đóng lại, nàng nghe thấy tiếng khóc của Phong Sa òa lên như nước.
Nhưng nàng lại muốn đối diện với ký ức bất ngờ khôi phục lại, cuối cùng, nàng dựa vào tường ám đạo, nhắm mắt lại.
A Tĩnh hiểu Ngọc Tâm cổ trong não xâm lấn kí ức của mình đã bị trục ra quá nửa.
Nàng nhớ hôm đó khi tỉnh dậy, thân mình đã nằm trong vũng máu. Phụ thân nàng, Thư Huyết Vi đã chết bên cạnh nàng, máu của ông nhuốm ướt cả nửa mình nàng. Nàng nhớ lại, khi nàng bốn tuổi, mẫu thân ôm nàng chạy mấy chục dặm, mỉm cười nhờ phụ thân ôm nàng để bà nghỉ một lát rồi ngã quỵ trước mặt nàng.
Ký ức thuở nhỏ nhuốm đầy máu trong một sát na đã tràn ngập tất cả cảm giác của nàng.
Lệ nóng theo bờ má từ từ rơi xuống, A Tĩnh khe khẽ gọi như đang mơ: "Cha... Mẹ..."
Qua một lúc lâu, nàng cuối cùng mới bình tĩnh lại, lấy tay lau nước mắt, hít vào một hơi.
Quả nhiên đừng nhớ lại còn tốt hơn.
Nàng cơ hồ đứng không vững, bằng vào tu vi võ công và định lực tự kiềm chế kinh người mà đi chầm chậm từng bước ra ngoài.
Không lâu sau, A Tĩnh nhận ra mình đã tới giữa Phi Y lâu và Bạch lâu.
Tiếng ho khẽ của Tiêu Ức Tình vang lên từ phía Bạch lâu.
A Tĩnh lúc này mới nhớ lại hoàn toàn, trong những mảnh kí ức mà nàng nhớ ra, rất ít chuyện có liên quan đến Tiêu Ức Tình. Nàng bất giác hồi hộp, sắc mặt tái nhợt. A Tĩnh gắng gượng tự trấn định tâm thần, đi lên lầu.
"Lâu chủ."
Nhìn thấy tà bạch y đó, lòng nàng mới hơi bình tĩnh lại.
Tiêu Ức Tình ngồi trên ghế chủ tọa trải da bạch hổ, lật lật văn điệp gì đó. Trông thấy bóng áo đỏ xuất hiện nơi cửa, y cũng chẳng ngẩng lên, nghiêm giọng trách: "A Tĩnh! Sao lại tự mình thả Lý Mân đi. Cô có biết nếu y rơi vào tay tổ chức Phong Vũ hay Thiên Y hội sẽ rất bất lợi với Thính Tuyết lâu không?" Y lại đã biết tin rồi!
A Tĩnh nhìn thần sắc đó của y, gật đầu lạnh nhạt nói: "Ta biết."
"Cô sao thế? Hồ đồ rồi à?" Tiêu Ức Tình ngữ khí hơi dịu lại, hỏi.
"Phải, tỉnh táo quá cũng không tốt." A Tĩnh lạnh nhạt nói.
"Còn may ta vẫn chưa hồ đồ! Sớm phát hiện ra, ta đã phái người mau chóng đi thu hồi thủ cấp của Lý Mân rồi! Bằng không sẽ xảy ra tai họa!' Trong mắt Tiêu Ức Tình có nụ cười lãnh khốc, y đứng dậy từng bước từng bước tiến về phía A Tĩnh.
"Ngài giết y rồi à!?" A Tĩnh giật nảy mình, sắc mặt vốn đã trắng bệch lúc này đã thành ra phờ phạc. Nàng không khỏi giật lùi một bước, đau lòng, khổ sở, oán hận, bao tư vị tràn lên trong lòng, xui khiến nàng cúi đầu xuống, không muốn nhìn vào mắt y.
Tiêu Ức Tình lại đưa tay nâng cằm nàng lên, khiến nàng không thể không nhìn y. Khóe miệng Thính Tuyết lâu chủ nhếch một nụ cười cực kỳ tàn nhẫn, hỏi: "Thế nào? Cô định giết ta báo thù cho y ư?"
A Tĩnh chỉ cười thảm đạm, lắc đầu. Tiêu Ức Tình im lặng nhìn nàng, nhưng ánh mắt dần dần dịu lại, thở một hơi thật dài, khoanh tay đứng dậy: "Ta biết ta đã làm đau lòng cô nhường này, cô đừng trách ta bất cận nhân tình. Chuyện Lôi Sở Vân năm đó..." Y chợt sực nhở ra A Tĩnh đã mất đi ký ức, ngập ngừng một lát, trở về ghế ngồi, dốc một chén rượu vào cổ họng.
Thính Tuyết lâu chủ uống quá nhanh nên lại ho sặc lên, hồi lâu mới ngưng lại. Y vội vàng rút một tấm khăn tay trắng như tuyết từ trong ngực ra lau miệng, tấm khăn lập tức nhuốm đỏ.
A Tĩnh biến sắc, rảo bước tiến lại, nắm lấy tấm rèm trùng trùng điệp điệp, lại hơ lò ấp tay nóng lên, đoạt lấy chén rượu từ tay Thính Tuyết lâu chủ ném vào góc nhà, vội vã nói: "Không phải Mặc đại phu đã nói không được uống rượu rồi sao? Một mặt cầu y, một mặt lại dày vò bản thân mình... rốt cục ngài muốn sống hay không?"
Tiêu Ức Tình ho đến mức máu trào ra khóe miệng, hai vai không ngừng run rẩy, tựa như muốn ho luôn cả phổi ra ngoài. Hồi lâu y mới bình ổn lại, cười khổ: "Có lúc... ta thật sự nghĩ, đúng là chi bằng cứ chết đi thế này..."
"Ngài..." A Tĩnh buồn bã đặt lò ấp tay bằng tử kim ấm sực vào tay y.
Tiêu Ức Tình thấy cô như vậy, chợt mỉm cười, rốt cục hỏi: "Khi nãy cô định nói gì, A Tĩnh?"
A Tĩnh chần chừ nói: "Hôm khác hẵng nói đi, hôm nay không tiện."
"Vì sao?" Tiêu Ức Tình có chút quái lạ, "Có chuyện gì khiến được cô ấp a ấp úng thế này?"
A Tĩnh do dự một lát mới chậm rãi nói: "Ta muốn xin ngài cho Cao Hoan tự do, để y đi cùng Phong Sa."
Tiêu Ức Tình chợt biến sắc mặt, ánh mắt lại sắc lạnh: "Cô nói để Cao Hoan đi? Lúc này y đang ở đỉnh cao, lãnh đạo tổ chức sát thủ của Xuy Hoa tiểu trúc, chí ít còn có thể góp sức cho ta năm năm nữa... Cô lại vì một nữ tử không rõ lai lịch ngoài lâu mà định xin ta thả một nhân tài như thế đi ư?" Ánh mắt y như kiếm sắc bức về phía A Tĩnh.
"Nhậm Phi Dương vô cùng ưu tú, sau khi y được huấn luyện hoàn toàn có thể tới thay thế Cao Hoan." Ánh mắt A Tĩnh trước sau vẫn nhìn y, khẽ nói: "Ta ít khi thích một người như thế này. Trên mình cô bé Phong Sa đó, ta có thể thấy một linh hồn thuần bạch trong trẻo... Ta không muốn khiến cô ta về sau vĩnh viễn không hạnh phúc."
Nữ lãnh chúa Thính Tuyết lâu chợt cúi đầu, thở dài một tiếng, "Lâu chủ, ta không biết dưới tay chúng ta đã giết bao nhiêu người, chảy bao nhiêu máu? Tội nghiệt thâm trọng như thế..."
"Cô biết không, ta đã quyết định tháng sau thu phục Thần Thủy cung rồi." Tiêu Ức Tình nhìn nàng, buột miệng nói, "Đồng thời ta tính phái Cao Hoan đi."
"Cái gì?" A Tĩnh kinh ngạc, "Mau vậy sao? Vì sao?"
"Thương thế cũ của cô chưa khỏi, lại thêm vết thường mới." Tiêu Ức Tình chăm chú nhìn đôi tay A Tĩnh vẫn đang đóng vảy, ánh mắt trong thoáng chốc đã lạnh đến đáng sợ "Thần Thủy cung... Thần Thủy cung. Thật lớn gan lắm!"
Sắc mặt A Tĩnh hơi dịu lại, hồi lâu mới nói: "Thần Thủy cung lưng dựa vào Đại Ba sơn, trước mặt gần Thủy Kính hồ, địa thế hiểm yếu, dễ thủ khó công, cái giá phải trả tất sẽ không nhỏ. Nếu ông không nắm chắc được thì đừng tùy tiện phái người đi."
"Ta tuyệt không phải là tức giận nhất thời đâu, A Tĩnh..." Tiêu Ức Tình cười cười, từ từ đứng dậy cầm chén rượu đi tới bên Sơn Hà đồ nơi góc phòng. Sơn Hà đồ này khắc đá thành sông, lấy thủy ngân làm nước. Y chỉ vào một nơi nói: "Thần Thủy cung ở đây, trước mặt là Thủy Kính hồ. Hồ là một chi lưu của Mân giang, muốn đánh vào Thần Thủy cung, cũng chỉ có thể tiến vào từ đây."
A Tĩnh sững ra một thoáng, không khỏi hỏi: "Tiến vào thế nào?"
Trong mắt Tiêu Ức Tình lóe lên sát khí cực kỳ lãnh khốc. Y nghiêng cổ tay, nửa chén mĩ tửu liền đổ xuống "sông". Nhìn thấy mĩ tửu xanh biếc ngập tràn mô hình cung điện nhỏ, y mỉm cười, dùng một giọng điệu vô cùng dịu dàng mà tàn khốc nói từng tiếng một: "Phá đê bao thượng du, để nước ngập Thần Thủy cung!"
Lời này vừa thốt ra, A Tĩnh đã giật nảy mình. Vuốt ve Huyết Vi kiếm trong tay áo, ánh sáng trong mắt nữ tử áo đỏ luân chuyển không ngừng, hồi lâu mới chậm rãi nói: "Đúng là một kế hoạch hay. Nhưng cách này không chỉ Thần Thủy cung không ai thoát nổi mà cả bách tính bên sông cũng không tránh khỏi..."
"Ta biết, ta sẽ giải quyết, cô yên tâm." Tiêu Ức Tình lạnh nhạt nói. Y liếc nhìn A Tĩnh, cuối cùng không nhịn được, hỏi: "Cô gái tên Diệp Phong Sa đó... dường như cô phí rất nhiều tâm tư cho cô ta. Sao thế?"
A Tĩnh không nhìn y chỉ cúi đầu nghĩ ngợi, hồi lâu mới mỉm cười: "Ta cũng không biết... chỉ là.. có chút ngưỡng mộ cô ta."
"Ngưỡng mộ?" Tiêu Ức Tình cũng thoáng sững sờ, không kìm được dừng phắt lại, quay đầu nhìn nữ tử áo đỏ, thấy ánh mắt nàng sau tấm mạng che lạnh lùng như nước, mục quang biến đổi không ngừng.
A Tĩnh thoáng trầm ngâm, cũng cười khổ, nhìn về phía chân trời: "Ta thấy hình bóng mình nơi cô ấy. Ta hi vọng cô ta có thể được hạnh phúc, không muốn cô ta bị tổn thương."
Nàng ngoảnh đầu nhìn chủ nhân Thính Tuyết lâu, chợt nhận ra thần sắc trong mắt vị công tử trẻ tuổi này cũng phảng phất vẻ buồn bã, liền cười nhạt tiếp: "Rất kỳ quái phải không, lâu chủ? Sau khi ta mất đi ký ức lại trở thành yếu đuối thế này."
"Ta hiểu rồi." Tiêu Ức Tình khẽ gật đầu, nhưng lại nghiêm mặt nói, "Dù cô chưa khôi phục được, nhưng A Tĩnh vẫn là A Tĩnh. Trước đây không có, sau này cũng không có. Thiên thu vạn tuế, lịch đại các quốc, cũng chỉ có một A Tĩnh thôi. Cô phải nhớ, đối với Thính Tuyết lâu, đối với ta, cho dù cô có như thế này, cũng vẫn là người không thể thay thế được."
Nói rồi, Tiêu Ức Tình rời khỏi mật thất.
Nữ tử áo đỏ đứng sững sờ, nhất thời quên mất mình đang ở đâu.

Mấy ngày sau.
"Bẩm báo lâu chủ, Tả đà chủ tới bái kiến."
"Để y vào đi." Tiêu Ức Tình ngồi trên giường, khẽ giơ tay lên. A Tĩnh ở cạnh y, rút văn thư của Tả đà chủ ra đọc qua, lạnh nhạt nói:
"Lần này Tả đà chủ hồi lâu đem theo chín mỹ nhân Giang Nam."
Lúc này Tả đà chủ đã tiến lên quỳ bái: "Bái kiến lâu chủ! Thuộc hạ đã thu xếp ổn thỏa việc thiết lập phân đà Dương Châu, hơn nữa còn đem về chín mỹ nhân Giang Nam để thu nạp vào lâu làm nữ tỳ."
Tiêu Ức Tình nhận lấy danh sách từ tay A Tĩnh, nhìn qua, lại thản nhiên nói: "Việc thu thập kiểm kê vốn do Kim ốc đảm nhiệm, sao lại có tiền lệ thế này?"
Tả đà chủ thoáng vẻ hoảng loạn, vội nói: "Thuộc hạ thấy nhà bọn họ nghèo khổ không nuôi nổi, mới bỏ tiền ra mua về, tuyệt không phải là cưỡng bức dân nữ... vả lại, vả lại lâu chủ cao quý tịch mịch..." Y liếc nhìn A Tĩnh, không dám nói tiếp.
A Tĩnh cơ hồ không nhận ra, liếc Tiêu Ức Tình một cái. Tiêu Ức Tinh chỉ hờ hững nói: "Ngươi lui xuống trước đi."
"... Giữ lại cả sao?" A Tĩnh đợi Tả đà chủ lui ra chợt hỏi.
"Ta thấy cô vẫn thiếu một a hoàn phục dịch bên mình, chút nữa cô đi lựa một người đi." Tiêu Ức Tình hững hờ liếc nàng, vui giận khó lường.
"Khỏi đi, ta không cần." A Tĩnh chẳng hề nghĩ ngợi cự tuyệt ngay, "Tả đà chủ là sợ ngài tịch mịch mới đặc biệt tuyển cho ngài. Đừng phụ hảo ý của người ta."
Tiêu Ức Tình nhìn nàng đầy ẩn ý nói: "Được. Vậy giữ lại..." Y mở danh sách ra, thuận miệng nói, "Tịch Vũ đi."
A Tĩnh lạnh lùng nói: "Lâu chủ đã không có việc gì, A Tĩnh đi trước đây."
Nhìn bóng áo đỏ của nàng rời khỏi bạch lâu, Tiêu Ức Tình như chợt hiểu ra gì đó, trong đôi mắt lạnh lùng lóe lên một nụ cười hờ hững.
"Khụ khụ..." Y khẽ ho, tiện tay quăng văn điệp qua một bên.
"Tả đà chủ đi lần này hên thật đó, đem theo chín mỹ nữ lại được lâu chủ giữ lại một người!"
"Thế sao? Thật bất ngờ, lâu chủ trước đây đâu có hứng thú lắm với mỹ nữ!"
"Nên mới nói lần này Tả đà chủ thật hên!"
"Có điều... lạ thật lạ thật, không phải lâu chủ với Tĩnh cô nương..."
"Có trời mới biết bọn họ thế nào! Ngươi không thấy mấy ngày nay hai người họ không ăn ý lắm sao?"
"Thực ra từ lần trước tấn công Bái Nguyệt giáo trở về đã có chút kỳ lạ rồi."
"Ài... chuyện giữa những đại nhân vật như bọn họ không đoán bừa được đâu! Câu này chỉ có thể nói lén, thiên hạ tuy rộng lớn, nhưng ta thấy cũng chỉ có Tĩnh cô nương mới xứng được với lâu chủ! Nhân trung long phượng gì đó... bên ngoài không phải đều nói vậy sao? Ài, đừng nói nữa... bọn họ mà cãi lộn thì thiên hạ không ai khuyên giải được cả."
Diệp Phong Sa ngồi dưới bóng hoa, láng máng nghe thấy lời người qua lại nói, lòng chợt trầm xuống.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét