Chủ Nhật, 30 tháng 1, 2011

Thính Tuyết vi ảnh - Chương chín

Chương chín
 

Tiết Đoan Ngọ
 

Mặc đại phu xem qua phương thuốc liền nói rằng vị nọc rết trong đó không biết phân lượng ra sao, dùng nhiều e rằng hại đến thân thể lâu chủ, bèn bàn bạc với Tần Uyển Từ, mấy ngày sau mới sắc một thang cho lâu chủ dùng, bệnh tình cũng khá lên.

Đúng lúc nọc rết có thể tương xung tương khắc với bệnh lao của lâu chủ.

"Phương thuốc này của phái Tuyết Sơn quá nguy hiểm." Uyển Từ nói với nữ tử áo đỏ, "Có điều xem ra bệnh trạng của lâu chủ đã khá lên nhiều. Chỉ là nọc rết thật không thể dùng nhiều... Uyển Từ muốn đi Trường An một chuyến, bái phỏng Tiết gia tiểu thư Tiết Thanh Mính xem sao."

"Tiết... Thanh Mính?" A Tĩnh chậm rãi thốt lên cái tên vừa quen vừa lạ đó.

"Nửa năm trước Tiết cô nương từng tới Lạc Dương chẩn bệnh cho lâu chủ, chắc cũng có phương sách." Tần Uyển Từ đáp.

"Ừm" A Tĩnh gật đầu nói: "Vậy ngày mai ta sẽ sắp xếp cho cô lên đường."

"Vâng." Tần Uyển Từ lui ra khỏi phòng A Tĩnh.

A Tĩnh gập đơn thuốc lại nhét vào người, sửa sang y phục chỉnh tề rồi đứng dậy mở cửa phòng.

"Tĩnh cô nương, nô tỳ đưa nước đến cho cô." Điệp Lan bưng một chậu nước đứng ngoài, e dè nhìn cô.

"Vào đi." A Tĩnh cau mày, thầm nhủ chẳng hiểu sao mình không hề phát hiện có người đứng ngoài cửa, lẽ nào gần đây trong lâu yên ổn nên bản thân cũng mất cảnh giác sao? Vừa nghĩ ngợi lại đụng phải ánh mắt Điệp Lan, cô chợt lạnh người. Dù sao căn phòng này cũng chỉ cách mật thất có một bức tường.

Điệp Lan vẫn cúi đầu, cô bé ngây thơ không hiểu chuyện, đặt bình trà lên bàn rồi quay sang hỏi A Tĩnh: "Tĩnh cô nương, cô muốn mang đồ điểm tâm tới ngay hay lát nữa mang lại?"

"Khỏi cần nữa, ta còn có việc, cô lui ra đi."

"Vâng."

Nhìn Điệp Lan khép cửa phòng lại, ánh mắt A Tĩnh càng lạnh băng. Cô ta cất bước rất nhẹ nhàng, chẳng hề gây ra tiếng động, hẳn đã luyện qua khinh công, nếu không một cô nương thôn dã sao có thể bước khẽ khàng đến vậy.

Nếu cô ta là gian tế, vậy những kẻ tới cùng với cô ta...

Thế lực Thính Tuyết lâu khuếch trương đến nay, đã gây nên không ít thù oán trong võ lâm. Cô ả Điệp Lan này là do kẻ nào phái tới chứ...

"A Tĩnh." Một giọng đàn ông lạnh lùng vang bên tai cô.

Vẻ lạnh lùng trong mắt vụt tắt, cô đẩy cửa bước vào mật thất.

Thời tiết đang ấm dần lên, lò sưởi trong mật thất cũng không phải đốt suốt ngày nữa. Những ngày ấm áp như hôm nay, cửa sổ phía Bắc cũng mở toang.

A Tĩnh nhìn bạch y công tử ngồi trên giường, quỳ một gối xuống đất hành lễ: "Tham kiến lâu chủ."

"Đứng lên đi, đừng khách khí." Tiêu Ức Tình đáp.

"Sớm thế này, lâu chủ có chuyện gấp gì sao?"

"Gần đây xuất hiện một bang phái, chuyên hạ độc tập kích, đã giết hại mấy đệ tử trong lâu." Tiêu Ức Tình đưa văn kiện trong tay cho cô.

"Lấy bọ cạp và rết làm tiêu chí của bang phái, chuyên dùng độc. Mới thành lập. Bang chủ là Thạch Bằng Phi, có một con gái duy nhất tên Thạch Minh Yên. Bang chúng hơn trăm người, tụ họp ở Tương Châu. Gần đây câu kết với Thiên Y hội, toan dựa vào Thiên Y hội đối kháng với Thính Tuyết lâu." Đó là những dòng ghi trong văn kiện.

A Tĩnh xem qua rồi hờ hững nói: "Muốn diệt sạch bọn họ sao?"

"Không vội gì. Chỉ là một bang hội hơn trăm người thôi mà." Tiêu Ức Tình nghiêm túc lạnh lùng đáp.

"Trước giờ ngài đâu có nương tay thế này." A Tĩnh hỏi: "Lẽ nào có dự tính gì khác ư?"

"Đâu có, ta đã điều tra rồi, đó chẳng qua là ân oán riêng giữa người của đôi bên thôi, cần gì phải kéo cả Thính Tuyết lâu vào."

"Nhưng chúng muốn đối kháng với Thính Tuyết lâu."

"Trước đây Thiên Y hội và tổ chức Phong Vũ vẫn muốn đối kháng Thính Tuyết lâu đó thôi, giờ thêm một bang phái tép riu này có gì đáng ngại!" Tiêu Ức Tình nói, giọng điệu đượm vẻ cao ngạo và ngang tàng không thể kháng cự. Nhất thời A Tĩnh cũng sững sờ nhìn y, chẳng nói chẳng rằng.

Chợt trong gió loáng thoáng vẳng lại tiếng hoan hô.

Tiêu Ức Tình chẳng quay đầu lại, hờ hững hỏi: "Chuyện gì thế?"

"Phải rồi, hôm nay là tết Đoan Ngọ." A Tĩnh sực nhớ ra, liền than thở: "Hôm qua Điệp Lan đã khoe với tôi hôm nay ngoài thành có đua thuyền rồng. Không ngờ lại náo nhiệt đến vậy."

"Đến tết Đoan Ngọ rồi sao?" Tiêu Ức Tình hơi sững người, giọng điệu thoáng vẻ dịu dàng: "Thảo nào mấy ngày nay trong lâu có người xin về thăm nhà."

A Tĩnh cúi đầu, ngón tay chợt đụng vào vỏ Huyết Vi, lòng thầm nghĩ nếu ra ngoài đi dạo cũng hay.

"Chúng ta đi dạo đi." Tiêu Ức Tình đặt tay lên tay cô, nhẹ nhàng nói.

"Ừm."

Bên bờ Lạc hà náo nhiệt vô cùng.

Túi thơm ngũ sắc trong tay cô gái tỏa ra hương lan ngan ngát.

Trên dòng sông đào quanh Lạc thành đã thấy thấp thoáng mấy chiếc thuyền rồng, sóng gợn lăn tăn.

Giữa đám đông ồn ã lại có hai bóng người lặng lẽ, cách biệt hoàn toàn với hoàn cảnh. Nữ tử một thân áo đo, thấp thoáng vẻ lạnh lùng bất khả xâm phạm. Nam tử choàng áo khinh cừu, dù giữa ngày hè nóng bức cũng phải mang thêm một tấm áo cừu trắng khoác ngoài, đầu mày cuối mắt toát lên vẻ cao quý. Y trầm mặc chẳng nói gì, cũng lạnh băng hệt như nữ tử kia.

"Công tử à, ngài mua túi thơm cho cô nương ấy đi." Một cô bé chừng mười lăm tuổi chìa chiếc túi thơm ra trước mặt Tiêu Ức Tình, trên mặt túi thêu bươm bướm vô cùng tinh xảo, thoang thoảng mùi hoa lan.

Y hờ hững liếc qua khiến cô bé đỏ bừng cả mặt, ngón tay khẽ run lên nhưng vẫn cố chấp đưa tới trước mặt.

"Khỏi cần..." Tiêu Ức Tình lạnh nhạt nói.

"Công tử mua một cái đi mà. Ngài xem, cô nương đây xinh đẹp nhường ấy, túi thơm này chứa cỏ ngải và hoa lan, có thể tránh tà đó..." Tiểu cô nương vẫn kì kèo, quyết không bỏ qua cơ hội phát tài. Dẫu sao trong nhà cô cũng còn cả đàn em nheo nhóc đói khổ, mà vị công tử quyền quý này nhất định sẽ mua.

A Tĩnh chỉ hờ hững liếc Tiêu Ức Tình một thoáng rồi lại dời mắt qua chỗ khác.

"Khụ... khụ khụ" Tiêu Ức Tình móc bạc ra ném vào giỏ của cô bé, cầm chiếc túi thơm đưa cho A Tĩnh.

Tiểu cô nương nhận lấy bạc rồi hoan hỉ bước đi. Chỉ có điều cô nương xinh đẹp mà cô bé tán tụng lại chẳng hề nhận lấy chiếc túi thơm bạch y công tử đưa cho, mà cứ thế đi thẳng tới trước.

Tiêu Ức Tình rụt tay lại, nắm chặt lấy dây đeo miệng túi rồi rảo bước theo sau nữ tử áo đỏ.

A Tĩnh đi thẳng tới trước một hàng bánh ú, thì thầm gì đó với người bán rồi cầm một xâu ba bốn đòn bánh ú tới trước mặt Tiêu Ức Tình. Cô đón lấy túi thơm rồi ấn mấy chiếc bánh vào tay y. Tiêu Ức Tình cầm lấy, thấy cô đeo túi thơm vào thắt lưng rồi đòi lại mấy chiếc bánh từ tay y.

Cô cẩn thận bóc một chiếc đưa cho y rồi lại cúi đầu bóc một chiếc cho mình.

"Hóa ra là thế." Tiêu Ức Tình nhận lấy, nhìn chiếc bánh trong tay mình. Bánh ú tỏa ra hương nếp thơm nức, cắn một miếng thấy rất ngon miệng, không bị ngấy hay dính răng.

"Sực nhớ ra ngài cũng chưa ăn sáng." A Tĩnh đã bóc xong cái của mình, ngẩng lên nhìn y.

"Khụ, A Tĩnh, cô cũng có lúc chu đáo thế này sao?" Tiêu Ức Tình nhìn vào mắt cô, nói.

Nữ tử áo đỏ ngoảnh đi chỗ khác, thấy y đã ăn hết một chiếc liền đưa luôn hai chiếc còn lại cho y rồi quay mình vừa đi vừa ăn bánh.

"Nếu kẻ nào trong lâu thấy cô lúc này, e rằng sẽ ngỡ mình nhìn lầm người." Tiêu Ức Tình đi bên cạnh cô, dùng truyền âm nhập mật nói chuyện.

"Sao cơ? Tĩnh cô nương là thần tiên không ăn vật phẩm nhân gian ư? Ngài cũng như vậy, đâu kém gì tôi." A Tĩnh lườm y, cũng dùng truyền âm nhập mật đáp, "Hơn nữa, đường đường là Thính Tuyết lâu chủ lại ăn đồ ăn không rõ lai lịch bên ngoài, không sợ trúng độc sao?"

"Khụ khụ... A Tĩnh."

Ánh mắt A Tĩnh lấp lánh nét cười, cô buông tay xuống, ngón tay lướt qua mấy sợi tua rua trên túi thơm.

"Xuất hiện rồi kìa." Tiêu Ức Tình nói.

A Tĩnh nhìn theo y, chỉ thấy hai người một nam một nữ đang trò chuyện với nhau, nam tử thân hình cao lớn, giữa đôi mày thấp thoáng khí đen. Nữ tử mặc quần lụa xanh màu hồ thủy, vấn tóc, dung mạo đẹp đẽ, phong thái đầy vẻ lẳng lơ, đến Tử phu nhân hoa khôi Lạc Dương không sánh kịp.

"Thạch Bằng Phi và đàn chủ Thanh Long đàn của Thiên Y hội, Mạnh Hàn Ngọc." Tiêu Ức Tình dùng truyền âm nhập mật.

"Nếu là theo dõi thì kêu người của Lam Tuyết các đi được rồi, cần gì phải thân chinh chứ."

"À, nghe nói đàn chủ Thanh Long đàn của Thiên Y hội dung mạo như hoa, lòng như rắn rết, đồng hành với bang chủ Độc Hạt bang, quả là một cặp." Tiêu Ức Tình chẳng hề đáp lời cô, chỉ hờ hững giễu cợt.

A Tĩnh lạnh lùng nhìn y.

"Cha! Cha..." Một cô bé áo vàng chỉ chừng mười một mười hai tuổi chạy về phía Thạch Bằng Phi, kéo tay y nói: "Cha, chúng ta tới phía trước mau đi! Sắp bắt đầu rồi!"

"Con đi rủ tam thúc đi, không thấy cha đang bận việc sao!" Thạch Bằng Phi cau mày đẩy cô bé về phía nam tử đằng sau.

"Đó chính là Thạch Minh Yên sao?"

 "Ừm, cô bé là con gái tam đệ của Thạch Bằng Phi, tên Thạch Bằng Lân, được y nhận làm con, trở thành người kế thừa của Độc Hạt bang."

Cô bé đó có cặp mắt to tròn long lanh, gương mặt hồng hồng như trái táo, không mỹ lệ lộng lẫy nhưng cũng rất thanh tú, sau này lớn lên nhất định là một cô gái đẹp.

Chọn một cô bé như vậy làm người kế thừa sao? A Tĩnh thoáng cười nhạt.

"Cô đừng xem thường cô ta. Tuy tuổi còn nhỏ nhưng tâm tư cô ta rất cẩn mật đó. Nếu cô ấy chẳng phải là người kế thừa Độc Hạt bang, ta cũng muốn nhận cô ta vào Thính Tuyết lâu." Như đoán được suy nghĩ của A Tĩnh, Tiêu Ức Tình nói.

"Độc Hạt bang xưa nay vẫn ở Tương Châu, sao đột nhiên lại xuất hiện ở Lạc Dương?" A Tĩnh trầm mặc hồi lâu, chợt hỏi: "Lẽ nào bọn chúng thật sự định quy thuận Thiên Y hội sao?"

Tiêu Ức Tình chỉ nghiêng đầu nhìn hàng hóa bày trong cửa tiệm bên cạnh.

Thấy y tránh né không đáp, A Tĩnh cũng cho rằng trong lòng y đã có tính toàn, liền làm thinh không hỏi nữa. Vừa nãy Thạch Bằng Phi cũng đã chia tay với Mạnh Hàn Ngọc rồi bế Thạch Minh Yên chen vào giữa đám người xem náo nhiệt.

Sắp đến giữa trưa, trời càng lúc càng oi bức, sau khi xem đua thuyền xong, đám đông đã tản đi gần hết, chỉ còn mùi bánh ú thoang thoảng trên mặt sông.

Trong tòa lương đình bên Lạc hà, có một nam hai nữ.

Nam tử ho khe khẽ, trên gương mặt thanh tú là đôi mắt long lanh thấp thoáng mấy phần nữ khí. Ngón tay y thon dài mà nhỏ nhắn, rõ ràng là bàn tay của kẻ thư sinh yếu đuối, nơi cổ tay còn buộc một chiếc khăn xanh nhạt. Đã là Đoan Ngọ nhưng y vẫn khoác áo cừu dày, tựa như rất sợ lạnh, mỗi khi có gió thổi qua lại ho lên sù sụ. Một nữ tử ảo đỏ đứng ngay bên cạnh y, diện sa che mặt, chỉ lộ ra cặp mắt lạnh băng.

Đối diện với hai người là một nữ tử ăn vận theo lối thiếu phụ. Màu hồ thủy vốn rất khó mặc, nhưng khoác lên mình người đó lại càng tôn lên vẻ phong vận. Dưới ánh mặt trời, nước sơn móng tay của ả cũng lấp lánh sáng. Ả ta quay lại nhìn hai người trước mặt, bờ môi đỏ mọng cong lên, thốt: "Hai vị kêu nô gia vào lương đình ngồi nghỉ, không biết là vì chuyện gì?" Giọng nói uyển chuyển ngọt ngào như oanh kêu yến hót.

"Thượng Quan phu nhân khỏi cần giả vờ nữa." Nữ tử áo đỏ lạnh nhạt lên tiếng, giữa tiết tháng năm mà giọng nói của cô vẫn lạnh lùng như băng tuyết.

"Nô gia không hiểu ý cô nương." Mạnh Hàn Ngọc che miệng cười nói, "Nếu hai vị không có chuyện gì thì nô gia xin phép cáo lui, còn phải về ăn bánh ú nữa." Nói rồi ả đứng dậy định đi.

"Xin Thượng Quan phu nhân dừng bước." Chẳng hiểu nữ tử áo đỏ động từ khi nào, chỉ thấy Mạnh Hàn Ngọc vừa quay mình đã bị cô chặn đường.

"Nhị vị cần gì vất vả vậy chứ." Mạnh Hàn Ngọc vẫn thản nhiên, quay đầu nói với bạch y công tử.

"Thượng Quan phu nhân, công tử nhà chúng tôi có chuyện muốn nói, mời phu nhân ngồi xuống." Giọng nói của nữ tử áo đỏ vang lên sau lưng Mạnh Hàn Ngọc, đầy vẻ cương quyết, không thể kháng cự.

"Ủa? Đường đường là lâu chủ Thính Tuyết lâu, lại có chuyện cần nói với một nữ tử như nô gia sao?" Mạnh Hàn Ngọc cười hỏi.

"Thượng Quan phu nhân khỏi cần khiêm tốn. Thiên Y hội khuếch trương thế lực đến ngày nay, quá nửa số đệ tử quy thuận còn không phải nhờ phu nhân ư?" Tiêu Ức Tình lạnh nhạt nói.

"Ấy, nô gia võ công kém cỏi, đâu thể nói là bọn họ quy thuận Thiên Y hội vì ta được? Tiêu công tử chớ nên nghe lời đồn nhảm." Mạnh Hàn Ngọc lại ngồi xuống ghế, liếc nhìn nữ tử áo đỏ đã lui ra đứng phía sau Tiêu Ức Tình, "Còn Thính Tuyết lâu hiện nay đã thống nhất võ lâm, hôm nay tìm đến phải chăng muốn mời nô gia nhập lâu ư?"

"Đúng là Tiêu mỗ có ý đó, chẳng biết ý Thượng Quan phu nhân thế nào?"

"Chuyện này..." Ánh mắt ả ta dừng lại trên mình A Tĩnh, khóe môi cong lên kiêu kỳ mà mỹ lệ: "Nhưng bên cạnh Tiêu công tử đã có một nhân trung chi phượng đó rồi, nô gia nhập lâu cũng đâu có chỗ nào dung thân chứ. Trừ phi..."

"Trừ phi thế nào?"

"Trừ phi để ta làm Tiêu phu nhân." Mạnh Hàn Ngọc dịu dàng cười nói.

"Khụ khụ khụ..." Ánh mắt Tiêu Ức Tình vẫn lạnh lùng nhưng khóe miệng lại thấp thoáng nụ cười hờ hững: "Làm Tiêu phu nhân cũng chẳng phải không được."

"Thật ư? Lẽ nào Tĩnh cô nương không để bụng sao?" Mạnh Hàn Ngọc nhìn nữ tử áo đỏ nãy giờ vẫn bình thản.

"Chuyện chung thân đại sự của lâu chủ, thuộc hạ đâu thể tùy ý bình luận được." Giọng A Tĩnh vẫn lạnh băng.

"Ha ha..." Mạnh Hàn Ngọc cười phá lên, đầu mày cuối mắt đầy vẻ phong tình, "Nô gia nói chơi thôi mà, Tĩnh cô nương cần gì phải nổi giận chứ. Vả lại nếu làm Tiêu phu nhân thì sao còn làm Thượng Quan phu nhân được nữa? Tiêu công tử, ngài nói thẳng ra đi. Nô gia ngu độn, nói vòng vo mãi e rằng sẽ lỡ việc của ngài."

"Vậy Tiêu mỗ cũng chẳng dài dòng nữa." Giọng điệu Tiêu Ức Tình thay đổi hẳn, "Ba năm trước, Thượng Quan bang chủ lập ra Thiên Y hội, phu nhân vẫn luôn là vợ hiền, giúp ông ấy thu xếp mọi chuyện trong bang. Từ năm ngoái Thượng Quan bang chủ từ trần, phu nhân liền lui lại giữ chức đàn chủ Thanh Long đàn, nhưng vẫn dốc sức cho Thiên Y hội, thực khiến Tiêu mỗ bội phục."

"Thiên Y hội là tâm huyết của tiên phu, nô gia nắm giữ cũng là đương nhiên thôi." Thấy Tiêu Ức Tình nhắc tới trượng phu đã mất, nụ cười của Mạnh Hàn Ngọc tắt hẳn, giọng nói cũng thấp thoáng vẻ tủi hờn.

 "Vậy vì sao lại để Phó Vũ Minh làm bang chủ Thiên Y hội?"

"Tiêu công tử nói chuyện này với nô gia, không biết... có dụng ý gì?" Ánh mắt Mạnh Hàn Ngọc lóe lên vẻ cảnh giác, đứng phắt dậy.

 "Thượng Quan phu nhân thông minh như vậy, lẽ nào không hiểu ý Tiêu mỗ sao?" Tiêu Ức Tình không đáp thẳng mà chỉ ho khẽ, lạnh nhạt nhìn ả ta.

"Hừ, nếu công tử muốn ly gián ta và bang chủ thì ta khuyên người chi bằng để ý tới Tĩnh cô nương bên mình còn hơn!" Mạnh Hàn Ngọc lạnh lùng nói: "Nói nữa cũng chẳng hợp chuyện, nô gia phải về đây."

"Thượng Quan phu nhân, đây có một phong thư, mong phu nhân cầm về xem xét kỹ." A Tĩnh bước tới trước mặt Tiêu Ức Tình, trình lên một bức thư.

"Khỏi cần, cô để lại cho Tiêu công tử nhóm lò sưởi đi!" Mạnh Hàn Ngọc chẳng buồn nhìn, đẩy lá thư ra rồi rời khỏi ngôi đình.

Ánh mắt nữ tử áo đỏ chợt lóe lên sát ý, cô lại chặn trước mặt ả ta, Huyết Vi kiếm trong tay áo lấp lánh thanh quang tuyệt thế, lạnh lùng nói: "Không một ai được phép làm nhục lâu chủ như vậy!"

"Thì sao?" Mạnh Hàn Ngọc hờ hững nhìn cặp mắt đầy sát khí của cô, lòng hơi rúng động, đứa con gái của Huyết Ma này quả thật có mấy phần máu tanh.

"Thôi đi, A Tĩnh." Bạch y công tử lên tiếng.

"Vâng, lâu chủ." A Tĩnh thu tay lại, "Kinh động phu nhân rồi."

Mạnh Hàn Ngọc thầm thở phào nhẹ nhõm nhưng vẻ mặt vẫn thản nhiên, chỉ quay đầu nói với Tiêu Ức Tình: "Tiêu công tử, hôm nay chuyện vãn thực không thoải mái lắm. Ngày sau có dịp mời ngài tới Thanh Long đàn của tôi chơi."

"Được." Tiêu Ức Tình khẽ gật đầu.

 Dõi mắt nhìn Mạnh Ngọc Hàn rời đi, A Tĩnh mới khe khẽ thở dài một tiếng, cô liếc Tiêu Ức Tình, gương mặt lộ vẻ mệt mỏi.

"A Tĩnh." Y gọi.

"Sao?" A Tĩnh miễn cưỡng đáp.

"Nếu cô là Mạnh Hàn Ngọc thì có giữ lại Thiên Y hội nữa không?" Tiêu Ức Tình chợt hỏi.

Ánh mắt A Tĩnh khẽ dừng lại trên gương mặt tuấn tú của y rồi lại lảng đi, trong mắt thấp thoáng nét giễu cợt, nói: "Ôi, làm gì có ai chịu lấy đứa con gái Huyết Ma như tôi chứ..."

Chẳng hiểu bạch y nam tử trước mặt đang nghĩ gì mà ánh mắt chợt mơ màng cả lên.

"Vậy thì, A Tĩnh, gả cho ta đi. Làm thê tử của ta, danh chính ngôn thuận mà tiếp nhận tất cả."

"Không được!"

"Vì sao?"

"Vì... vì tôi không muốn làm quả phụ... Tôi không muốn rơi lệ vì ai cả."

Khụ khụ... sao ta lại có thể quên rằng mình là một kẻ sắp chết chứ. Khóe miệng Tiêu Ức Tình lộ ra một nét cười khổ.

"Nếu tôi lấy chồng, cũng phải gả cho kẻ mạnh nhất trên đời. Đã là kẻ mạnh nhất sao có thể giao cơ nghiệp của mình cho tôi quản lý chứ. Nhưng... nếu thật sự như thế... Thư Tĩnh Dung sẽ dùng cách của mình để bảo vệ tất cả những gì cần bảo vệ!" Nữ tử áo đỏ nói rồi liền ngoảnh đầu nhìn dòng nước bên đình, trái tim nhói lên như bị kim chích.

Bàn tay Thính Tuyết lâu chủ bỗng run lên. Y quay phắt đầu lại, đúng lúc A Tĩnh cũng ngoảnh sang nhìn y. Lần đầu tiên y né tránh ánh mắt cô.

Thấy vẻ chán ngán thấp thoáng trong mắt y, A Tĩnh cũng chẳng nói gì thêm nữa.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét