Thứ Bảy, 29 tháng 1, 2011

Thính Tuyết vi ảnh - Chương bảy

Chương bảy
 

Trải lòng

"Tĩnh cô nương, có phải vì chuyện của tôi và Cao Hoan khiến cô và Tiêu công tử bất hòa với nhau không?" Diệp Phong Sa quay lại phòng của A Tĩnh hỏi.

A Tĩnh đang xem văn điệp bèn ngẩng lên cười: "Sao thế?"

Nhưng Diệp Phong Sa lại thấy gương mặt mỹ lệ của nàng rõ ràng vô cùng tiều tụy. Nàng ta không khỏi dịu giọng: "Tĩnh cô nương lớn hơn tôi hai tuổi, coi như là tỷ tỷ của tôi nên tôi có mấy lời muốn nói với cô..."

Không đợi nàng ta nói tiếp, A Tĩnh đã cắt ngang: "Đừng nói nữa, cô không hiểu nội tình đâu. Chẳng liên quan gì đến chuyện của cô và Cao Hoan... chúng ta... chỉ là có chút hiểu lầm thôi mà." Tựa hồ không muốn nói kỹ hơn nữa, nàng chuyển đề tài hỏi: "Mấy ngày này cô có gặp y không?"

Diệp Phong Sa nóng bừng mặt khẽ nói: "Hôm trước có gặp một lần... nhưng từ hôm qua trở đi, tới tìm thì y đi vắng. Người ta nói... là Tiêu công tử phái y đi rồi."

A Tĩnh thoáng sững người, lát sau mới thở dài nói: "Phải rồi... ôi, ta vẫn không có cách nào khuyên được lâu chủ giải phóng cho y."

"Không sao đâu, thật ra tôi phải sớm biết rằng số mệnh của y là do lâu chủ định đoạt. Tôi chỉ... không muốn hai vị vì chuyện của tôi và y mà phát sinh tranh chấp."

"Nhưng, nhưng có điều... thật ra vốn là chuyện trong lâu, ta lại đem đi nói với cô. Lâu chủ... phái y đi Tây Thục, tháng tới sẽ tấn công vào Thần Thủy cung."

"Thần Thủy cung?"

"Phải, cũng coi như báo thù cho cô."

Diệp Phong Sa thần sắc thảm đạm, gật đầu: "Nhưng vẫn những đại nhân vật như các vị cũng có lợi. Chỉ là không ngờ lại phái Cao Hoan đi... nguy hiểm lắm phải không?"

"Lâu chủ đã có kế hoạch vẹn toàn, cô đừng lo." A Tĩnh nói. Nàng nhìn Diệp Phong Sa, chợt nghĩ tới chuyện gì đó, thoắt biến sắc mặt. Diệp Phong Sa cũng cáo từ lui ra cửa.

"Tĩnh cô nương, tới giờ cơm trưa rồi. Lâu chủ mời cô tới Bạch lâu dùng cơm." Bên ngoài vang lên giọng rụt rè của một nữ tử, đó là một trong chín cô gái, tên gọi Điệp Lan, mười sáu tuổi, đương nhiên là tuyệt sắc. Nhưng đó lại là một cô nương có chủ kiến. Tiêu Ức Tình ban cô cho A Tĩnh làm thị nữ. A Tĩnh vốn muốn chối từ, nhưng thoạt đổi ý nên vẫn thu nhận. Ngoại trừ Tịch Vũ được Tiêu Ức Tình giữ lại, bảy người kia được phái đến các nơi trong lâu làm nha đầu sai vặt.

"Biết rồi." A Tĩnh nhíu mày, ôm văn điệp lên đi tới Bạch lâu.

Còn chưa bước vào lâu đã nghe thấy tiếng ca của nữ tử bên trong. A Tĩnh cau mày, không muốn tiến thêm bước nào nữa. Diện sa của nàng đã che đi bờ môi mím chặt, ánh mắt A Tĩnh sắc lạnh, bước vào. Tiếng ca lập tức ngưng bặt.

Bạch y công tử, bạch y mỹ nữ.

A Tĩnh chỉ thấy trước mắt mình một vùng trắng xóa mênh mang, chói chang khiến nàng nhức cả mắt.

"A Tĩnh, ngồi đi." Tiêu Ức Tình thấy tà áo đỏ đó liền lộ ra nụ cười hờ hững, vỗ vỗ lên chỗ ngồi bên cạnh y.

A Tĩnh lạnh lùng nhìn bạch y nữ tử trong phòng, thản nhiên bước tới đặt văn điệp lên bàn, ngồi xuống, hỏi: "Hồng Trần và Bích Lạc khi nào về?"

"Ta đã phái hai người họ đi Thần Thủy cung trước rồi."

"Đã có hai người họ vì sao còn không buông tha Cao Hoan chứ?"

"Ta không bắt y giết Diệp Phong Sa là đã nể mặt cô lắm rồi đó." Nụ cười trong mắt Tiêu Ức Tình đã tắt ngấm, y nhìn ra ngoài lạnh nhạt nói.

A Tĩnh không nhìn y nữa, đứng dậy toan đi.

"Đợi một chút, ăn cơm xong rồi đi." Tiêu Ức Tình kéo tay cô lại, giữ chặt lấy.

Cảm giác run rẩy mơ hồ thoáng qua lòng A Tĩnh, cô thoạt cứng người rồi ngoan ngoãn ngồi xuống.

"Tịch Vũ, múa khúc Thác Chi đi." Tiêu Ức Tình lại quay sang nói với bạch y nữ tử đứng trong phòng.

"Ta không cao hứng như ngài vậy đâu." Ánh mắt A Tĩnh chợt biến đổi, lạnh lùng nói: "Còn bao nhiêu việc đang đợi xử lí, thuộc hạ còn phải trở về Phi Y lâu." Nhưng Tiêu Ức Tình vẫn nắm chặt lấy tay nàng, không rút ra được, nàng đành miễn cưỡng ngồi lại.

Tịch Vũ sợ sệt liếc A Tĩnh, quỳ xuống cung cung kính kính hành lễ với Tiêu Ức Tình rồi mới đứng dậy. Nàng ta mới vừa mười lăm tuổi, tươi đẹp trong sáng như trăng tháng ba ở Giang Nam, trong mắt vẫn lộ ra vẻ e sợ, như con nai nhỏ kinh sợ khiến người ta không nỡ nào hà khắc với nàng ta. Nhưng điệu múa của nàng ta lại thật tiêu hồn. Khi giơ tay cất chân vũ vận phi dương lại có vẻ đẹp như hồi phong lưu tuyết. Nhưng Tiêu Ức Tình lại chẳng hề để mắt tới dáng múa tuyệt diệu của nàng ta mà chỉ nhìn nữ tử áo đỏ bên cạnh.

Sau đó có người hầu mang đồ ăn lại bày trên bàn. A Tĩnh động đậy ngón tay nhưng không nhúc nhích được, bất đắc dĩ phải nói: "Giữ ta lại ăn cơm nhưng lại không cho ta cầm đũa à? Ngài kêu ta làm sao ăn đây?"

Tiêu Ức Tình cười, buông tay ra, cũng không nhìn nàng nữa, nói: "Có lẽ cô dọn tới Bạch lâu ở đi."

"Hả?" A Tĩnh sững người.

"Bên ngoài mật thất còn có một phòng ngủ. Trước khi mất đi ký ức, cô vẫn luôn ở đó."

A Tĩnh gật gật đầu. Dường như nàng nghĩ tới việc gì đó, bèn hỏi: "Nhậm Phi Dương... ở đâu vậy?"

Tiêu Ức Tình chẳng ngờ A Tĩnh lại hỏi vậy, cũng không giấu giếm nói: "Đương nhiên là ở Xuy Hoa tiểu trúc, nơi huấn luyện sát thủ rồi. Nhưng... cô đừng vọng tưởng ta sẽ để y li khai Thính Tuyết lâu."

"Ta không thể giúp Cao Hoan li khai Thính Tuyết lâu. Nhưng... xin ngài cho phép để Phong Sa gặp Nhậm Phi Dương một lần, được không?"

Tiêu Ức Tình như có tâm sự, nhón lấy một miếng bánh ngọt, nhưng không ăn mà chỉ gảy gót từng chút từng chút một.

"Cô đối với nàng ta quả là hết lòng đấy nhỉ." Tiêu Ức Tình hỏi.

"Nàng ta là bằng hữu của ta." A Tĩnh nói.

".... Được, ta đáp ứng cô để bọn họ gặp nhau. Nhưng chỉ một lần thôi đấy."

"Đa tạ lâu chủ."

Mấy ngày sau. A Tĩnh dẫn Diệp Phong Sa đi gặp Nhậm Phi Dương, nàng nói có phần áy náy: "Lâu chủ đáp ứng ta để cô gặp y một lần. Còn Cao Hoan... ta quả thực không làm gì được."

"Không sao đâu. Thật ra không thể ở cùng y, tôi cũng không tiếc nuối gì." Thấy trong mắt A Tĩnh lộ vẻ kinh ngạc, nàng ta cúi đầu xuống khẽ nói: "Quan trọng là chúng tôi đều hiểu tâm ý của người kia. Dù suốt đời chẳng thể gặp nhau, chúng tôi vẫn có thể quả quyết rằng, chúng tôi sẽ ghi nhớ đối phương trong lòng mình cho đến lúc chết. Tĩnh cô nương, tôi... thật không biết phải cảm tạ cô thế nào."

A Tĩnh nhất thời không trả lời. Nàng ngẩn ngơ nhìn những cánh hoa bay lả tả trong vườn, trong đầu chợt hiện ra mấy câu: "Ngươi không hiểu đâu. Giữa ta và y rõ ràng là có cảm tình hơn nữa còn là thứ cảm tình sâu sắc mà ngươi không thể tưởng tượng được. Tuy chúng ta đôi bên chưa từng nói ra nhưng trong lòng chúng ta đều hiểu."

Đó là lời nàng từng nói với một kẻ đã hủy dung. Khí đó tựa như có mối nguy gì đó đang cận kề. Nhưng kẻ đó vẫn hướng về nàng, đưa tay ra, chờ đợi thái độ của nàng. Nàng liền nói mấy lời này. Nhưng mà, "y" đó lẽ nào là Tiêu Ức Tình sao? Khi đó... đã phát sinh ra chuyện gì nhỉ...

"Tĩnh cô nương, cô sao thế?" Diệp Phong Sa khẽ hỏi, nàng ta thấy A Tĩnh ngơ ngẩn xuất thần hồi lâu, không nén được buột miệng hỏi.

"Không, không sao đâu." A Tĩnh định thần lại, cười, "Đi thôi, ta dẫn cô đi gặp Nhậm Phi Dương. Thương thế của y đã lành lâu rồi, lâu chủ tự mình giám sát huấn luyện y đó."

"Y... ổn chứ?" Qua một hồi lâu Diệp Phong Sa mới hỏi khẽ.

"Thân thể rất khỏe. Nhưng... cũng không ổn lắm đâu. Huấn luyện sát thủ... cực kỳ khắc nghiệt đó."

"Y từng nói chỉ gia nhập Thính Tuyết lâu một năm thôi mà, không phải sao?"

"Phải. Nhưng ta cho cô biết, chỉ cần y bước vào lối sinh hoạt đó thì sẽ cam tâm tình nguyện ở lại cả đời, vĩnh viễn không li khai. Cô biết đấy, lâu chủ có năng lực này, không ai có thể kháng cự được ảnh hưởng và ý chí của y. Vả lại lâu chủ cũng sẽ không để y đi đâu." Khẩu khí của A Tĩnh đã khôi phục lại vẻ lạnh lùng.

Thấy trong mắt Diệp Phong Sa thoáng qua vẻ xót xa và bi phẫn, A Tĩnh khẽ hỏi: "Cô... quan tâm tới y vậy sao?"


Qua một lúc lâu Diệp Phong Sa mới thở dài, buồn bã hỏi: "Cô nói xem, nếu đã hẹn thề sinh tử với một người, nhưng đồng thời trong lòng lại vấn vương một người khác, vậy có phải là bất trung và phản bội không?" Nàng ta chẳng muốn giấu giếm A Tĩnh tâm sự của mình, lòng ngổn ngang trăm mối, thở dài: "Cao Hoan và tôi đã rõ ràng rồi. Nhưng tôi vẫn không quên cái đêm trong mật thất đó! Trước sau tôi không sao quên được dũng khí đồng sinh cộng tử của tôi và y khi nỗi khiếp hãi và tử vong cận kề."

Nàng ta ngẩng lên hỏi: "Cô có lí giải được không?"

"Trong đời người ta đâu phải chỉ yêu có một người mà thôi." A Tĩnh trầm mặc hồi lâu, đầu óc xoay quanh hình ảnh của Thanh Lam và Tiêu Ức Tình. Nàng nhớ tới Thanh Lam, nhớ tới những tháng ngày êm đềm tươi đẹp đó, nhớ tới sự chiếu cố vô tư của Thanh Lam đối với nàng, thậm chí không tiếc mạng đi cứu nàng. Nhưng đối với Tiêu Ức Tình chỉ có vẻn vẹn bấy nhiêu tháng ở bên nhau, nhưng lại là một tình cảm khắc cốt minh tâm khác.

A Tĩnh thở dài, mới nói: "Thực ra nếu muốn để Cao Hoan đi, Nhậm Phi Dương chắc sẽ phải thay thế y làm đàn chủ."

Diệp Phong Sa giật mình: "Vậy y sẽ vì tôi và Cao Hoan mà gián tiếp hi sinh sao?"

A Tĩnh gật đầu: "Không sai. Muốn cứu Cao Hoan phải có người hi sinh, thay vào vị trí đó..." Nàng thấy nước mắt của Diệp Phong Sa, khẽ thở dài, giơ tay khẽ vuốt tóc, "Đi thôi, đừng chần chừ nữa."

Hoàng hôn buông xuống.

Tuy đã giữa mùa xuân nhưng khí trời vẫn khá lạnh.

Diệp Phong Sa đã gặp Nhậm Phi Dương. Nàng ta quyết định li khai Thính Tuyết Lâu, kiếm một nơi yên tĩnh để lưu lại.

Khi Diệp Phong Sa tới Phi Y lâu mới nhớ ra A Tĩnh đã dọn tới Bạch lâu, liền đến Bạch lâu. Nhưng cô còn chưa lên lầu đã nghe thấy tiếng hát của nữ tử.

A Tĩnh xưa nay không ca hát, vậy ai đang ở trên lầu? Diệp Phong Sa không khỏi nghĩ tới lời đồn đại lén lút trong lâu gần đây, về việc lâu chủ nạp sủng cơ, Tiêu Tĩnh bất hòa. Không biết lấy đâu ra dũng khí, nàng ta kiên quyết đi lên lầu. Nhưng nàng ta đã khựng lại ngay trước cửa.

Điệu múa trong phòng vừa ngưng lại, Tịch Vũ một thân bạch y phủ phục trên thảm như thiên nga, mái tóc mềm mại óng mượt xõa đầy lưng. Tiêu Ức Tình mình khoác áo lông trắng, ngồi trên giường, tay nâng một chén mỹ tửu. Thấy nàng ta thình lình tiến vào, y chẳng hề đổi sắc, nhưng Tịch Vũ lại kinh ngạc khẽ kêu lên.

"Cho cô ta lui ra đi. Tiêu công tử, tôi có lời muốn nói với ngài." Phong Sa lặng lẽ trỏ Tịch Vũ nói với Tiêu Ức Tình. Khẩu khí không cho phép phản bác. Tiêu Ức Tình lúc này mới ngẩng đầu lên, hờ hững liếc nhìn cô rồi nói với Tịch Vũ: "Cô ra ngoài trước đi."

Tịch Vũ kinh ngạc liếc nhìn Phong Sa rồi lui ra.

Sau khi cửa khép lại, trong phòng chỉ còn lại hai người, và một lò lửa đang âm ỷ cháy.

"Cô nói đi." Tiêu Ức Tình buột miệng, ngữ khí ôn tồn nhưng đầy uy hiếp, y khẽ chớp mắt, ánh mắt càng sắc lạnh: "Nếu ta thấy những lời cô nói không lọt tai thì cô sẽ phải trả giá đặt vì vừa nãy dám nói như vậy với ta đó."

Phong Sa gật đầu, ngồi xuống đối diện với y, nhìn thẳng vào y rồi lạnh lùng nói: "Ngài mang bệnh lao, vốn không sống được quá hai mươi tuổi."

Tiêu Ức Tình gật đầu: "Phải. Nhưng ta năm nay đã hai mươi sáu rồi."

"Vậy nhất định ngài đã phải chịu nhiều thống khổ, trả một giá rất đắt để kéo dài sinh mệnh của mình." Phong Sa lạnh nhạt nói, thân làm một thày thuốc, nàng ta rõ ràng rất quan tâm tới chuyện này, "Hơn nữa nhất định ngày đêm ngài đều chìm trong ám ảnh tử vong, sống cuộc đời được bữa nay lo bữa mai."

Sắc mặt Tiêu Ức Tình vẫn thản nhiên, nhưng khóe miệng lại có nụ cười hờ hững, y nhìn ra ngoài cửa sổ lạnh nhạt nói: "Nực cười thật, cô là người đầu tiên coi ta như một bệnh nhân tội nghiệp đấy... cô nói sai rồi, ta chẳng sợ gì cả, kể cả tử vong."

"Không! Ngài sợ, ngài sợ chết!" Nhưng không đợi y nói tiếp, khẩu khí của Diệp Phong Sa chợt thay đổi, lại cắt lời Thính Tuyết lâu chủ lần thứ hai, chậm rãi nói: "Có lẽ trước đây ngài không sợ, nhưng sau khi gặp được Tĩnh cô nương ngài còn có thể nói là ngài không sợ chăng? Chẳng phải chính vì thế mà ngài mới không dám đối mặt với tình cảm chân thực của mình sao?"

Cánh tay Tiêu Ức Tình khẽ run lên, mục quang như chớp lướt qua gương mặt nàng ta. Trong cái liếc mắt đó có kinh ngạc, có hoài nghi, còn có tức giận và sát khí! Ngón tay y khẽ cử động dường như đang nắm lấy thanh Tịch Ảnh đao khiến thiên hạ chấn động trong tay áo.

Phong Sa không hiểu võ học, tự nhiên cũng không biết lúc này Tiêu Ức Tình chỉ trong một niệm có thể chém chết mình tại đương trường. Nhưng lòng nàng ta cũng không khỏi chẳng rét mà run, chỉ thấy mình hơi chùn bước dưới mục quang lãnh tuấn mê li của y.

"Ai kêu cô tới nói những lời này? Ai cho phép cô, hả? Rốt cục cô có mục đích gì đây?" Tiêu Ức Tình lạnh lùng hỏi.

Phong Sa hít vào một hơi, ưỡn ngực nói tiếp: "Quả thật tôi không có tư cách hỏi tới chuyện của các vị. Nhưng Tĩnh cô nương là bằng hữu của tôi, cô ấy từng cho tôi và Cao Hoan cơ hội để giải thích với nhau... nên tôi không muốn cô ấy phải đau khổ thêm nữa."

Nàng ta vẫn nhìn Tiêu Ức Tình không chớp mắt, chẳng chút sợ hãi nói: "Ngày mai tôi sẽ rời khỏi nơi đây, tôi mong trước khi đi có thể nói rõ với công tử, cũng để giải tỏa những ngăn cách và hiểu lầm lẫn nhau giữa các vị."

"..." Tiêu Ức Tình mân mê chén rượu trong tay, ánh mắt biến đổi.

"Tiêu công tử, tuy tôi không hiểu rốt cục là chuyện gì, khiến các vị trở thành cục diện như bây giờ, nhưng tôi có thể khẳng định một câu, trên đời này các vị vốn là những người duy nhất xứng hợp với đối phương."

"Thật sao? Ai nấy đều nói vậy, thiếu chút nữa cả ta cũng tin. Nhưng... A Tĩnh và ta trước nay chỉ là quan hệ khế ước, thậm chí cũng chẳng phải bằng hữu."

"Khế ước? Một tờ khế ước há có thể ràng buộc được người như Tĩnh cô nương sao? Nếu không phải trong Thính Tuyết lâu có thứ mà cô ấy không thể lìa bỏ được, cô ấy lại vẫn ở lại đây tận tâm kiệt lực sao?" Diệp Phong Sa lạnh lùng hỏi ngược lại, khẩu khí kiên định: "Thật ra trước khi tới Thính Tuyết lâu tôi đã nghe qua rất nhiều chuyện của Tĩnh cô nương. Nhưng sau khi chân chính gặp được cô ấy mới nhận ra, kỳ thực cô ấy không phải là nữ tử như người ta nói. Cô ấy mẫn cảm, lại luôn bất an, thật ra cô ấy hoàn toàn không kiên cường như vẻ bề ngoài."

Tiêu Ức Tình ngẩng đầu nhìn nàng ta, nhấp một ngụm rượu, nói: "A Tĩnh bây giờ quả thực không giống như xưa." Thấy Diệp Phong Sa kinh ngạc nhìn y, ngữ khí của Tiêu Ức Tình vẫn lạnh lùng: "Ngọc Tâm cổ, cô nương đã nghe nói rồi chứ."

"Ngài nói... A Tĩnh cô ấy..."

"Độc đã giải rồi, nhưng đã khiến cô ấy mất đi kí ức. Một khi cô ấy khôi phục lại tất cả ký ức, e rằng sẽ là một người khác hẳn. Thật ra cô ấy hận ta. Khi xưa hạ lệnh truy sát Lôi Sở Vân, ta đã nhận ra. Lần này giết Lý Mân cô ấy cũng có hận ý. Vả lại cô ấy yêu một người khác. Dù mất đi ký ức, tình cảm đó cũng không biến mất."

"Cho dù... cho dù có một người khác nhưng cả đời người ta đâu phải chỉ yêu một người đâu." Diệp Phong Sa lúng túng giải thích, nàng nhất định không biết thì ra còn có ẩn tình như vậy.

"... Nhưng ta chỉ yêu có một người mà thôi." Tiêu Ức Tình đặt chén rượu xuống, hờ hững cười.

"Nhưng Tĩnh cô nương hiện giờ đã mất đi kí ức sao Tiêu công tử không nhân cơ hội giải thích những hiểu lầm trước đây? Cô ấy nhất định sẽ hiểu mà! Chỉ cần Tiêu công tử chịu nói rõ với cô..."

Tiêu Ức Tình vẫn chỉ cười cười, mắt nhìn về phía Phi Y lâu đối diện bên ngoài cửa sổ, không đáp.

"Không biết độc của Tĩnh cô nương giải đã lâu chưa?" Diệp Phong Sa không nhịn được lại hỏi.

"Khoảng hai tháng rồi." Tiêu Ức Tình thoáng nghĩ, đáp.

Vậy ký ức của cô ấy cũng gần khôi phục lại rồi. Chẳng trách gần đây thường thấy cô ấy đau đầu... Diệp Phong Sa nghĩ nhưng không nói ra.

Ánh mắt Tiêu Ức Tình lại đã lạnh hẳn đi, nói: "Cô chỉ muốn nói có vậy thôi sao?"

"Phải."

"Cách nghĩ thật quá ngây thơ, nhưng cũng cảm tạ cô." Tiêu Ức Tình ôn hòa nói, "Ngày mai cô đi sao? Không xin ta buông tha cho Tiểu Cao à?"

Diệp Phong Sa lắc đầu cười: "Không giúp được cho Tĩnh cô nương, sao dám nhận lời cảm tạ của công tử. Còn Cao Hoan... số mệnh của y nằm trong tay ngài, có xin cũng vô dụng."

"Đã như vậy ngày mai cô đi ta sẽ phái người tiễn cô một đoạn."

"Đa tạ." Diệp Phong Sa gật đầu, quay mình bỏ đi.

Đêm xuống, Diệp Phong Sa tới phòng ngủ của A Tĩnh, rốt cục cũng gặp được nàng.

Trông thấy nàng ta, gương mặt nữ tử áo đỏ lộ vẻ cười: "Nghe nói mai cô sẽ đi?"

"Vâng."

"Không giữ cô lại được cũng đành vậy. Có điều sau này nếu có cần gì, cô có thể hồi lâu tìm ta." A Tĩnh rút ra một kim sắc lệnh bài giao cho Diệp Phong Sa, "Đây là lệnh bài của Thính Tuyết lâu, ở bất cứ đâu gặp được đệ tử Thính Tuyết lâu đều có thể thông qua bọn họ mà tìm đến ta."

"Đa tạ." Diệp Phong Sa cũng không khách khí, bèn nhận lấy cất đi.

A Tĩnh lặng lẽ ngồi trước bàn nhắm mắt lại, không biết đang nghĩ gì. Ít khi thấy tay nàng không cầm mật kiện văn thư nhưng đôi mày vẫn cau lại. Diệp Phong Sa nhìn nàng, chần chừ không biết có nên tiếp tục làm phiền
nàng ta hay không.

"A Tĩnh, tôi muốn nói chuyện với cô."

"Lại là chuyện của lâu chủ à?" A Tĩnh mở mắt ra, hờ hững hỏi.

"Phải."

"A..." A Tĩnh chợt mỉm cười, tháo diện sa ra cầm trong tay, nhìn Diệp Phong Sa. Lần này nàng không né tránh: "Cô muốn nói gì?"

"Cô... đối với lâu chủ ra sao?" Diệp Phong Sa nói dứt khoát chẳng chút vòng vo, trực tiếp hỏi luôn.

"..." A Tĩnh chẳng ngờ nàng ta lại hỏi như vậy, thoáng ngẩn người ra.

"Nói thật với tôi có được không?" Diệp Phong Sa chân thành nhìn vào mắt nàng, A Tĩnh né tránh ánh mắt nàng ta, lại nhìn vào diện sa trong tay, "A Tĩnh..."

"Y..." A Tĩnh khó khăn lắm mới buột ra được một tiếng rồi nghẹn lời không nói được. Khóe miệng nàng lộ ra một nụ cười khổ, nói: "Hỏi kỹ vậy sao?"

"Vì chuyện này rất quan trọng mà!" Diệp Phong Sa kiên trì.

Trong mắt A Tĩnh lộ ra vẻ giằng xé phân vân, hồi lâu mới thở dài nói: "Ta... chưa từng nghĩ tới."

"Vậy cô giờ đang nghĩ đến chuyện gì?"

Đối diện với sự truy vấn của Diệp Phong Sa, A Tĩnh khẽ thở dài một tiếng, chậm rãi nói: "... Y là kẻ độc nhất vô nhị. Trước đây không có, sau này cũng không có. Y là người duy nhất, bất luận là đối với ta hay với Thính Tuyết lâu. Nhưng... ta không muốn vì bất cứ ai mà đau lòng thêm nữa. Cái chết của cha mẹ ta và Thanh Lam..."

Thanh Lam? Lẽ nào chính là người yêu duy nhất của Tĩnh cô nương mà lâu chủ từng nói. Tĩnh cô nương không phải đã mất đi ký ức sao? Diệp Phong Sa không hiểu, đợi một lúc lâu cũng không thấy A Tĩnh nói tiếp, nàng ta lại hỏi: "Thanh Lam... là ai vậy?"

"Y là đại sư huynh của ta. Năm ta mười ba tuổi, y mất tại Điền Nam. Y là người tốt nhất mà ta từng gặp." A Tĩnh mơ màng như đang mơ, khóe miệng he hé nụ cười ấm áp.

Diệp Phong Sa nhìn nàng chìm đắm trong hồi ức mỹ lệ, toàn thân như chìm trong một bầu không khí tường hòa an định. Nữ lãnh chúa của Thính Tuyết lâu lại có biểu tình như vậy. Rốt cuộc Thanh Lam là người như thế nào? Lại có thể có lực lượng mạnh mẽ như vậy... khiến Thính Tuyết lâu chủ cũng chẳng có dũng khí chủ động tranh thủ được một chút!

"Cô yêu y phải không?"

"Ta cũng chưa từng nghĩ tới, chừng đó tuổi sao có thể nghĩ ngợi gì chứ." A Tĩnh chợt tắt nụ cười, "Có điều y quả thực là người duy nhất ta tin tưởng."

"Còn lâu chủ thì sao?"

"Lâu chủ..." A Tĩnh chợt ngập ngừng, tay nàng bỗng siết lại, tựa như đã hạ quyết tâm gì đó, nói, "Ta có thể giao phó tính mệnh cho y."

"Cả tâm nữa sao?"

"..." A Tĩnh lại cúi đầu không đáp.

Lần này đợi rất lâu.

Nến hồng cơ hồ đã cháy hết. Nữ tử áo đỏ cúi thấp đầu, khiến Diệp Phong Sa chẳng nhìn thấy chút biểu tình nào của nàng, càng không thấy được sự giằng xé trong nội tâm nàng. Diệp Phong Sa đã toan về phòng nhưng lại nghe thấy tiếng nói khẽ khàng vang lên bên tai.

"Ta nghĩ ta cũng có thể giao cả tâm mình cho y. Nhưng như vậy để làm gì chứ? Một khi ta mất đi giá trị mà y lợi dụng, ta sẽ bị gạt bỏ vĩnh viễn. Vả lại bệnh y nặng như vậy mà bản thân y lại chẳng để tâm gì... E rằng ta lại phải thể nghiệm nỗi đau như khi mất đi Thanh Lam."

Nữ tử áo đỏ lúc này đã hoàn toàn gỡ bỏ lớp ngụy trang trùng trùng điệp điệp của nàng, lộ ra chân tâm mềm yếu nhất. Giọng nói của nàng rõ ràng đang run rẩy, lại vẫn cố kiên cường.

Diệp Phong Sa chợt thở phào. Nói như vậy A Tĩnh cũng thích lâu chủ. Nàng ta vừa nghĩ vậy, gương mặt đã lộ ra nụ cười.

"Cười gì chứ?" Dường như vẻ yếu đuối vừa rồi chẳng phải bản chất của mình, nét bi thương trong mắt A Tĩnh tắt ngấm, chỉ còn lại nụ cười cay đắng nơi khóe miệng, mơ hồ tố cáo sự hoang mang khi nãy của nàng.

"Cô nói vậy tôi cũng yên tâm nhiều rồi!" Diệp Phong Sa nghiêm mặt lại nói: "A Tĩnh, kí ức của cô... đã khôi phục hết rồi sao?"

"Sao cô biết chuyện ta mất đi kí ức?" Trong mắt A Tĩnh vẫn chưa lộ vẻ cảnh giác, nàng chỉ thấy bất ngờ.

"Khi tôi đi từ biệt lâu chủ, y đã nói cho tôi." Diệp Phong Sa giấu biệt chuyện đi tìm Tiêu Ức Tình nói chuyện.

"Lạ thật đấy, trước kia đây là chuyện y tuyệt nhiên không nói với người khác." A Tĩnh cau mày, "Thôi cô cũng biết rồi. Ký ức đã khôi phục phần lớn nhưng vẫn có chút chuyện chưa nhớ ra được. Lúc nào cũng thế, bất giác nhớ ra một chút, lắp ghép lại thành những chuyện xưa thôi."

Diệp Phong Sa gật đầu, không hỏi nữa.

"Hôm nay cũng không biết sao ta lại nói ra mấy chuyện bình thường chẳng muốn nhắc tới." A Tĩnh lại thấy nói ra như trút được gánh nặng, nhẹ nhõm trong lòng, liền cảm thấy có chút mệt mỏi.

"Nói ra rồi rất nhẹ nhõm phải không?" Diệp Phong Sa nói, "Trước kia tôi cũng vậy, cứ nghĩ tới chuyện của
Cao Hoan và Nhậm Phi Dương, về sau tâm sự được với cô, thấy nhẹ lòng rất nhiều. Cô nói phải, cả đời người đâu phải chỉ yêu có một người."

"À." A Tĩnh hờ hững cười.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét