Thứ Bảy, 29 tháng 1, 2011

Thính Tuyết vi ảnh - Chương tám

Chương tám
 

Dược phương

Mười ngày sau, Thính Tuyết lâu.

Tin đại thắng Thần Thủy cung báo về lâu.

A Tĩnh nhận lấy phi cáp truyền thư, sắc mặt chợt đổi sang trắng bệch.

Ngày hai mươi tháng tư, Thần Thủy cung bị diệt. Cao đàn chủ và cung chủ quyết một trận thắng bại. Tuy rõ ràng địch không lại nhưng lại cự tuyệt hai vị hộ pháp Bích Lạc Hồng Trần xuất thủ tương trợ. Dựa vào ý chí kiên cường kinh người mà cầm cự giao đấu đến hơn ngàn chiêu, sau cùngvđồng quy ư tận. Đồng thời Diệp Phong Sa cô nương do Lạc Dương tổng lâu phái người hộ tống đi gấp cả đêm tới bên Thủy Kính hồ nhưng lam y nữ tử vừa bước xuống kiệu chỉ kịp tới thu di thể Cao Hoan. Không biết nàng ta đã uống thuốc gì, gục trên thi thể của người yêu rồi không trở dậy nữa.

Ngày hai lăm tháng tư, hành động kết thúc. Nhân mã Thính Tuyết lâu trở về Lạc Dương.

Bích Lạc dâng thư, đã hợp táng Cao đàn chủ và nữ tử đó bên Thủy Kính hồ.

"A Tĩnh..." Tuy sớm đoán được nàng sẽ phản ứng thế này nhưng ánh mắt Thính Tuyết lâu chủ vẫn không khỏi có chút lo lắng.

"Hừ.", tay A Tĩnh dụng lực kéo căng bức thư đến rách toạc. Nàng chẳng hề nghe thấy tiếng gọi của Tiêu Ức Tình, nhãn thần ngưng định.

Tiêu Ức Tình đưa tay ra nắm lấy tay nàng, chợt nhận ra bàn tay nàng lạnh như băng. Nhưng khi ngón tay y chạm vào tay nàng, A Tĩnh bỗng quay phắt đi, rút tay lại.

"Ngài được lắm!" Cơ hồ nghiến chặt răng, dằn từng chữ, ánh mắt nữ tử áo đỏ sắc lạnh như đao, "Mượn đao giết người hay lắm! Tiêu Ức Tình, ngài không buông tha Cao Hoan, ngay cả Diệp Phong Sa ngài cũng không buông tha! Hay... Hay lắm!" Hôm đó nói chuyện với Diệp Phong Sa, A Tĩnh sớm đã xem nàng ta là người mình quý trọng nhất. Lúc này lại một lần nữa nhận được tin dữ của người quen thân, nàng không nén nổi nỗi thất vọng và tuyệt vọng trong lòng mình, không ngừng run lên.

Tay nàng đặt lên Huyết Vi trong tay áo, cố nén giận không rút kiếm.

"Khụ..." Cảm thấy sát khí gần trong gang tấc, Tiêu Ức Tình ho khẽ, y nhìn vào mắt nữ tử bên cạnh, nói, "A Tĩnh, tin ta đi. Đó tuyệt không phải là ý của ta..."

"Ta chưa hề tin ngươi! Xưa nay chưa từng!" A Tĩnh nắm chặt lấy Huyết Vi kiếm, thầm tự áp chế.

"Lẽ nào cô muốn bạt kiếm với ta trước mặt mọi người sao?" Tiêu Ức Tình che miệng ho, nói.

"..." A Tĩnh hơi nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, đứng dậy nói: "Xin lỗi các vị. Thân thể ta không được khỏe, muốn về nghỉ trước."

Nói rồi nàng liền rời khỏi mật thất, không quay đầu lại.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Tĩnh cô nương bỏ đi như vậy, kinh ngạc nhìn Tiêu Ức Tình chẳng lộ biểu tình gì. Chẳng qua chỉ là một sát thủ đàn chủ, một nữ tử bên ngoài, sao Tĩnh cô nương lại tức giận như vậy? Mọi người đều phân vân bất định, nhìn nhau nhưng không ai dám lên tiếng phá vỡ bầu không khí nặng nề này.
Tiêu Ức Tình tựa hồ thầm thở dài, cũng không quản tới nàng nữa, y nói với đám thuộc hạ: "Cao đàn chủ đã chết, khụ khụ... vậy vị trí đàn chủ sát thủ đàn của Xuy Hoa tiểu trúc tạm thời bỏ trống." Thính Tuyết lâu chủ ho khẽ, giở văn kiện ra, bắt đầu bình tĩnh xử lí sự vụ trong lâu.

"Ta quyết định tạm thời để Nhậm Phi Dương thay thế vào vị trí này, thế nào?" Tiêu Ức Tình nhìn mọi người bên dưới, hỏi. Không ai phản đối, xưa nay rất ít người có thể chỉ ra sai sót trong quyết định của lâu chủ.

"Tốt, nếu chứng minh được biểu hiện của Nhậm Phi Dương phù hợp với yêu cầu của một đàn chủ ta sẽ để y chính thức thay thế vị trí của Cao Hoan. Hôm nay... khụ khụ, hôm nay nếu mọi người không có chuyện gì, vậy tạm dừng ở đây thôi." Sau khi y tuyên bố, đám thuộc hạ chia nhau tản đi.

Năm ngày sau, Bích Lạc Hồng Trần hồi lâu.

A Tĩnh vẫn chẳng hề xuất hiện, đám thuộc hạ lén lút suy đoán: chuyện này đối với nhân trung long phượng chỉ e là bế tắc triệt để rồi.

Lâu chủ cũng chẳng hề nhắc tới vì sao Tĩnh cô nương không đi nghênh đón đám đệ tử khải hoàn trở về. Có điều chỉ cần một mình lâu chủ ra cửa Lạc thành nghênh đón đã là tưởng thưởng rất lớn rồi. Đám đệ tử coi y như thần thánh sao còn thắc mắc gì nữa chứ.

Đến tối, trong lâu thiết yến.

Tịch Vũ dẫn theo bảy tỷ muội đến Thính Tuyết lâu đồng thời với cô ta ca múa trong sảnh. Nhất thời sênh ca rộn rã, ngào ngạt hương đưa. Đám đệ tử trở về từ Thần Thủy cung đã buông thả tâm tình vui đùa.

Tiêu Ức Tình độc tọa trên đài cao, liếc mắt nhìn chỗ ngồi bỏ trống bên cạnh, trong mắt lóe lên vẻ than thở lặng lẽ. Xem ra A Tĩnh chung quy vẫn không chịu tha thứ cho y.

Nam Sở lo lắng liếc nhìn đại ca, Tĩnh cô nương sao vẫn không thấy xuất hiện chứ? Y kêu người lại, khẽ dặn dò mấy câu, người đó lập tức rời đi.

Trong đám đệ tử ngồi dưới cũng có tiếng thì thầm khe khẽ, nói gần đây lâu chủ và Tĩnh cô nương bất hòa, chỉ e là vì đóa sen đang múa hát tên Tịch Vũ kia. Ánh mắt rụt rè của nàng ta và phong vận thành thục trong vũ điệu hệt như một đóa sen trắng gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.

Tà áo đỏ kia rốt cục cũng xuất hiện trước mặt chúng nhân, vẫn che diện sa như trước.

"Thuộc hạ tham kiến Tĩnh cô nương." Đám đệ tử thấy nàng nhất loạt hành lễ, tiếng ca hát cũng ngừng lại.

A Tĩnh lạnh lùng bước lên đài cao, sánh vai ngồi cùng bạch y công tử. Lời đồn đại vẫn lan truyền trong lâu về chuyện nhân trung long phượng bất hòa cuối cùng cũng dao động.

Theo tiếng ca hát đang dần nổi lên, ánh mắt Tiêu Ức Tình dừng lại trên người nàng.

"Khụ, rốt cục cô cũng tới rồi." Tiêu Ức Tình hờ hững nói.

"Ta tới gặp Hồng Trần thôi." A Tĩnh lạnh lùng đáp, lại nhìn thấy chén rượu trong tay Tiêu Ức Tình, rốt cục không nhịn được nói, "Hôm nay tuy mở tiệc mừng nhưng ngài... uống ít một chút. Uống rượu không tốt cho sức khỏe ngài đâu."

"Không ngại gì." Tiêu Ức Tình không nghe, vẫn dốc chén rượu vào miệng rồi lại ho lên sặc sụa.

A Tĩnh nhìn y, ánh mắt quan tâm chợt lạnh hẳn đi: nếu bản thân y cứ khăng khăng như vậy thì dù người ngoài nói sao cũng vô dụng cả.

"Khụ khụ..." Nào ngờ Tiêu Ức Tình càng lúc càng ho dữ, dường như sắp phát bệnh.

A Tĩnh hoảng hốt lấy thuốc ra đưa lên miệng Tiêu Ức Tình, chủ động nắm tay y truyền nội lực qua. Nàng khẽ nói: "Ta đưa ngài về mật thất."

Tiêu Ức Tình gật đầu, vẫn nén tiếng ho.

"Chư vị, lâu chủ và ta có chuyện cần xử lí, Tam lâu chủ ở đây phiền ngài lo liệu." A Tĩnh nói một tiếng rồi kéo Tiêu Ức Tình bỏ đi.

Tiếng xì xào bàn tán của đám thuộc hạ lại vang lên, hành vi của nhân trung long phượng bọn họ thật không thể lí giải nổi. Chẳng ai phát hiện ra hai bóng áo hồng áo xanh đang ngồi đó thoắt cũng biến mất.

Tiến vào mật thất, A Tĩnh đỡ Tiêu Ức Tình ngồi xuống giường, còn mình đi khép cửa sổ mật thất lại, lấy tấm lông thú ủ chân cho y, lại ủ lò ấp tay bằng tử kim, đặt vào tay y.

"Không sao đâu." Tiêu Ức Tình vẫn yên ổn ngồi đó, tiếng ho đã ngớt đi rất nhiều, y nhận lấy lò ấp tay nói với A Tĩnh.

Bước chân A Tĩnh chợt khựng lại, sững sờ nhìn kẻ đang ho khẽ trước mặt mình.

"Chỉ là tìm cách để mượn cớ rút lui thôi." Tiêu Ức Tình phẩy phẩy tay.

"Thuộc hạ Bích Lạc, Hồng Trần tham kiến lâu chủ, Tĩnh cô nương." Hai bóng áo hồng áo xanh từ bên ngoài tiến vào mật thất, quỳ một gối xuống đất.

A Tĩnh thấy Tiêu Ức Tình giả bệnh đã hơi giận nhưng thấy Bích Lạc Hồng Trần tiến vào nên không tiện phát tác, đành đứng yên đó, đi chẳng được, nán lại cũng chẳng xong.

"Bẩm lâu chủ đã đưa người đến rồi."

"Để bọn họ vào." Tiêu Ức Tình cười, nói, "A Tĩnh, cô ngồi đi."

Không đợi nữ tử áo đỏ có phản ứng gì, một giọng nói cực kỳ quen thuộc đã vang lên: "Tĩnh cô nương." Lại thêm hai bóng người choàng áo đen xuất hiện trong mật thất.

"Diệp Phong Sa?" Trong mắt A Tĩnh lộ ra vẻ kinh ngạc cực độ.

Người thấp hơn cởi áo choàng ra, để lộ dung nhan xinh đẹp, không phải Diệp Phong Sa thì còn ai! Người cao lớn bên cạnh cũng cởi áo choàng ra, chính là Cao Hoan. Y không giữ bộ mặt âm trầm như xưa nữa, nụ cười rạng rỡ đã xuất hiện trên gương mặt y.

Nhưng y tắt ngay nụ cười, quỳ một gối, nói: "Tham kiến lâu chủ, Tĩnh cô nương."

"Đứng dậy đi." Tiêu Ức Tình hờ hững nói, "Đàn chủ sát thủ đàn đã chết rồi, về sau nếu gặp ta không cần phải như vậy nữa."

"Quỳ này của thuộc hạ là quỳ thay cho Cao Hoan đã chết, đa tạ lâu chủ đã ban cho Cao Hoan cái chết để cải tử hoàn sinh."

A Tĩnh đã hiểu ra dụng ý của Tiêu Ức Tình, nhưng không tiện tỏ ý gì với y, chỉ nói với Diệp Phong Sa: "Vậy là các người phải mai danh ẩn tính rồi."

"Phải." Diệp Phong Sa cười nói, "Vẫn phải đa tạ lâu chủ, nếu không có ngài, Cao Hoan muốn rời khỏi Thính Tuyết lâu không biết sẽ bị bao nhiêu cừu gia truy sát. Hiện giờ thật có thể bình bình an an rồi."

A Tĩnh gật đầu, nói rất thật lòng: "Tốt quá rồi."

"A Tĩnh, bọn họ phải lập tức đi suốt đêm rời khỏi Lạc Dương ngay." Giọng nói của Tiêu Ức Tình cũng không còn vẻ lạnh nhạt nữa mà thoáng chút ôn hòa, "Có lời gì mau nói ra đi."

Hồng Trần Bích Lạc nhìn nhau rồi bước ra ngoài mật thất. Cao Hoan lặng lẽ đứng một bên nhìn Diệp Phong Sa. Tiêu Ức Tình lặng lẽ ngồi trên đài cao nhìn A Tĩnh.

A Tĩnh nào ngờ vừa trùng phùng chốc lát đã phải biệt ly, không khỏi có chút quyến luyến. Nàng thoáng sững người, cũng chẳng nói nên lời. Diệp Phong Sa nhìn nàng rồi rút ra một mảnh giấy, đặt vào tay A Tĩnh, nhẹ nhàng nói: "Đây là phương thuốc làm thuyên giảm bệnh lao do Tuyết Sơn phái truyền lại, tuy không thể trị tận gốc căn bệnh của Tiêu công tử nhưng cũng tạm cầm cự được. Tôi vắt óc mấy ngày mới nhớ ra được, cô cầm lấy kêu đại phu xem xem có gì không ổn không."

"Phong Sa..."

"Cô và lâu chủ đối đãi tôi như vậy, Phong Sa không có gì báo đáp. Phương thuốc này coi như là lễ vật tạ ơn của tôi đi." Diệp Phong Sa vẫn khẽ khàng nói, "Cô còn nhớ những lời hôm đó nói với tôi chăng?"

"Lời nào cơ?" A Tĩnh thoáng ngẩn người.

"Cô từng nói cô nguyện đem cả tính mệnh và chân tâm giao phó cho y. Bất kể sau này khi nào cô khôi phục lại kí ức, cô cũng phải nhớ lấy cô đã nói câu này đó!"

A Tĩnh chỉ thấy hai má nóng bừng, may có diện sa che đậy mới không bị người bên cạnh phát giác. Nàng nhìn vào mắt Diệp Phong Sa, gật đầu nói: "Miễn là không trúng Ngọc Tâm cổ lần nữa, ta nghĩ sẽ không quên đâu."

"Còn một việc nữa muốn nói với cô, hôm đó tôi đi từ biệt Tiêu công tử. Y nói với tôi, đời này y chỉ yêu có một người mà thôi."

A Tĩnh chợt sững sờ, vô thức nhìn sang bạch y nhân bên đó, không nói gì.

"A Tĩnh, cô nhất định phải hạnh phúc đó!" Lam y nữ tử nói câu cuối cùng vào tai A Tĩnh. Nàng ta mỉm cười nhìn Tĩnh cô nương và lâu chủ rồi lại bên cạnh Cao Hoan, khoác áo choàng lên.

"Hữu duyên tái kiến!" Tiêu Ức Tình nói.

"Hữu duyên tái kiến!" Hai người sánh vai ra khỏi cửa.

Hồi lâu A Tĩnh mới định thần lại, nắm chặt lấy phương thuốc trong tay, quay lại nhìn Tiêu Ức Tình.

"Ta... lại trách lầm ngài rồi." Nàng khẽ nói rồi quỳ một chân xuống nói: "Thuộc hạ hiểu lầm lâu chủ, xin lâu chủ trách phạt."

"Đứng lên đi." Tiêu Ức Tình hờ hững nói.

Nhất thời chỉ nghe thấy tiếng lửa trong lò tí tách. A Tĩnh không trông rõ được biểu tình của y giấu sau ánh lửa, nhưng vì có diện sa nên Tiêu Ức Tình cũng chỉ có thể thấy rõ cặp mắt nàng.

"A Tĩnh, ta chỉ mong... cô có thể tin tưởng ta." Thính Tuyết lâu chủ nói, y nhìn nữ tử áo đỏ, ánh mắt chân thành mà tha thiết, ngưng trọng nói từng chữ từng chữ một.

Nhưng A Tĩnh chỉ nắm chặt lấy Huyết Vi trong tay áo, hồi lâu mới khe khẽ nói: "Được."

Gương mặt xanh xao của Thính Tuyết lâu chủ chợt thấp thoáng ánh sáng kỳ lạ, hạ giọng nói: "Đa tạ."

Qua một lúc lâu, A Tĩnh chợt nghe văng vẳng tiếng ca hát bên ngoài truyền lại, bèn nghiêng đầu nói: "Lâu chủ đã vô sự, chi bằng trở lại đại sảnh thôi."

"Cũng được." Tiêu Ức Tình ho khẽ, đứng dậy.

A Tĩnh cất phương thuốc vào ngực áo, đợi y bước tới bên mình mới cùng đi ra. Hai người sánh vai ra khỏi Bạch lâu, đi tới đại sảnh.

Dọc đường, làn gió mát cuối xuân khẽ khàng lướt qua, A Tĩnh hơi cúi đầu nói với TIêu Ức Tình: "Lâu chủ, thuộc hạ còn có việc phải đi làm ngay." Nói rồi nàng liền quay lại Bạch lâu.

Bạch y công tử dừng bước, chẳng đi tiếp nữa. Y tựa lan can nhìn theo.

Trên bầu trời đêm có một vầng trăng khuyết, lại có vài ngôi sao bên cạnh mặt trăng. Ánh trăng chênh chếch rọi xuống, soi tỏ chiếc bóng cô đơn bên dưới.

Tuy đại sảnh náo nhiệt cách chẳng bao xa nhưng bạch y công tử thà cứ đứng mãi ở đây. Không có tà áo đỏ kia làm bạn, dù cho ngồi giữa dạ yến mừng nhất thống thiên hạ, cũng chẳng có gì thú vị.

Gió nổi lên, Tiêu Ức Tình không nhịn được ho lên sù sụ.

"Lần này không phải giả vờ nữa chứ?" Giọng nói lạnh lùng của A Tĩnh trong đêm se lạnh này dường như lại rất ấm áp.

Thính Tuyết lâu chủ quay đầu lại, nữ tử áo đỏ tay cầm một tấm áo cừu trắng khác hẳn chiếc áo choàng mà mùa đông y vẫn mặc, tấm áo này mỏng hơn nhiều, chính là chiếc y thường mang theo khi ra ngoài vào mùa xuân. Thấy y chăm chú nhìn mình, chẳng hề phản ứng, khóe miệng A Tĩnh dưới tấm diện sa hơi nhếch lên, bước tới trước, giũ áo choàng ra khoác lên mình y.

"Đi thôi." Choàng áo cho y, buộc lại cẩn thận, A Tĩnh chẳng ngẩng đầu lên, đi thẳng tới đại sảnh.

Trên áo choàng tựa như còn vương hơi ấm bàn tay nàng, trong mắt Tiêu Ức Tình thoáng nụ cười, rảo bước đi tới, chặn trước mặt A Tĩnh.

"Sao vậy?" A Tĩnh nhìn y.

"Mặc áo choàng rồi cũng chẳng cần vào nữa. Dù sao khi nãy cũng đã đi rồi." Tiêu Ức Tình nói.

A Tĩnh nhìn y, không hiểu y đang nghĩ gì, nàng thoáng nghĩ ngợi rồi gật đầu: "Cũng được, tùy ngài."

Một cơn gió lướt qua thổi tung diện sa của A Tĩnh. A Tĩnh hơi cau mày, lách mình đi tránh gió. Tiêu Ức Tình thấy vậy đưa tay vén diện sa của A Tĩnh lên, đăm đăm ngắm gương mặt thanh lệ của nàng rồi chợt ghé đầu lại gần.

"..." A Tĩnh kinh ngạc, nàng vô thức né ra, nói: "Lâu chủ..."

Tiêu Ức Tình vốn chỉ muốn nhìn xem khí sắc của nàng, chẳng ngờ A Tĩnh lại phản ứng mạnh như vậy. Thần sắc y thoáng ảm đạm đi, hỏi: "Gần đây... có nhớ ra chút gì không?"

Diện sa rủ xuống một bên má, A Tĩnh bèn kéo xuống, nắm chặt trong tay. Nàng cụp mắt xuống nhìn tấm sa trắng đó, không nói.

"Nếu chưa thì mai để Mặc đại phu khám lại cho cô xem, Ngọc Tâm cổ lưu lại lâu trong não cô thật không ổn." Tiêu Ức Tình ho một tiếng, vẫn chăm chú nhìn nàng.

"Không cần đâu. Chất độc e rằng đã giải gần hết rồi." A Tĩnh vẫn cúi đầu.

"Vậy cô nhớ lại cả rồi sao?"

"Vẫn chưa nhớ ra hoàn toàn?" A Tĩnh lại trầm lặng hồi lâu, ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt thấp thoáng vẻ nữ khí, lấp lánh như sao trời đó. Nàng chợt bĩu môi nói: "Lâu chủ, tính tình của A Tĩnh thay đổi nhiều lắm à?"

Nụ cười đó giống hệt lúc xưa khi nàng tự nhủ rằng mình thích nữ tử tên Diệp Phong Sa đó. Nhưng nụ cười của nàng khi đó lại đượm đầy vẻ chua chát. Tiêu Ức Tình thấy A Tĩnh như vậy lại liếc mắt nhìn sợi dây cũ kỹ trên cổ áo nàng.

Theo ánh mắt của y, A Tĩnh đưa tay lần lên tấm mộc bài, nắm trong lòng bàn tay.

Tiêu Ức Tình thấy vậy, ánh mắt chợt tối sầm, không nhịn được lại ho lên sặc sụa.

"Ta đã nhớ ra chuyện của Thanh Lam sư huynh rồi." A Tĩnh chậm rãi nói, "Y rất tốt với ta. Sau khi cha mất, chỉ có y đối tốt với ta nhất. Nhưng vì cứu ta mà y đã vong mạng. Ta biết, đến tận bây giờ, y vẫn ở trong tấm mộc bài này che chở cho ta. Mối ân tình này, đến kiếp sau ta cũng chưa chắc đã trả hết."

Tựa như đang chìm đắm trong những hồi ức đẹp đẽ khó mà thoát ra nổi, trong mắt A Tĩnh đã long lanh ngấn lệ.

"Sau khi mất đi ký ức, mọi chuyện đều trở nên đơn giản. Khi nhớ lại rồi... có thể nghĩ kỹ mọi chuyện từ đầu đến cuối một lượt. Sư huynh đã chết rồi, ta được y bảo hộ nên phải sống cho thật tốt, không nên đắm chìm vào quá khứ." A Tĩnh vuốt tóc mai.

Nói rồi nàng dõi mắt nhìn theo vầng trăng sáng rọi xuống hành lang, không nói nữa.

Thính Tuyết lâu chủ nhìn nàng, thần sắc phức tạp.

Tà áo đỏ trong đêm trở nên hư ảo, nhưng thân mình nàng hơi run rẩy trước gió. A Tĩnh buông cánh tay đang nắm mộc bài ra, thõng tay xuống.

Qua một lúc lâu, A Tĩnh chợt thở dài một tiếng: "Mọi người đều nói chúng ta là nhân trung long phượng phải không?"

"Rất nhiều người nói vậy." Ngữ khí của Tiêu Ức Tình cũng có vẻ than thở.

"Ngài thấy sao?" A Tĩnh vẫn quay lưng lại phía y, làm như vô tâm hỏi.

Tiêu Ức Tình không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn bóng lưng của nàng. A Tĩnh đợi hồi lâu không thấy y đáp liền quay lại.

Trong sát na bốn mắt giao nhau, A Tĩnh tựa hồ nhìn thấu suốt đôi mắt y.

"Khụ khụ..." Tiêu Ức Tình thấy khí lạnh dần dần ngấm vào phế phủ, liền ho sặc lên.

A Tĩnh bất giác bước tới một bước, đỡ lấy y, khẽ nói: "Về đi thôi." Nàng nhớ đến phương thuốc Diệp Phong Sa cho mình: bệnh của lâu chủ nhất định không để dây dưa nữa.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét